"Bùi Nghiêm!
"
Không hiểu sao, Hứa Hòa cảm thấy căng thẳng. Cô liếc sang thấy bắp tay Bùi Nghiêm hơi siết lại, các cơ bắp cũng như căng lên.
"Đừng sợ, họ không phải người xấu.
"
Anh nhận ra sự lo lắng của cô, vỗ nhẹ mu bàn tay cô để trấn an. Sau đó anh dịu dàng dặn dò:
"Em vào ăn sáng đi. Nhớ uống sữa. Thuốc anh để trên bàn rồi, ăn từ từ, đừng nghẹn.
"
Cô cau mày. Những người này rõ ràng đến tìm anh, cô không thể không nhận ra.
"Nghe lời, đi đi.
"
Cô gật đầu, ngoan ngoãn quay vào trong. Nhưng khi cầm miếng bánh thịt lên, cô cảm thấy vị ngon đã biến mất. Ngay cả sữa tươi cũng không còn thơm nữa.
"Đồng chí Bùi Nghiêm, chúng tôi đến từ ủy ban thành phố. Có thể nói chuyện một chút không?"
Cô nghe thấy giọng nói của một người đàn ông lạ bên ngoài, không quá lịch sự nhưng vẫn giữ vẻ khách sáo.
Bùi Nghiêm liếc về phía cô, rồi nói: "Ra ngoài nói đi.
"
Họ đứng ngay sân trước trò chuyện. Hứa Hòa cố gắng nghe nhưng không thể nghe rõ, chỉ lờ mờ nhận ra giọng của họ. Cuối cùng, cô đành từ bỏ.
Cuộc nói chuyện không kéo dài lâu. Sau đó, anh bước vào nhà, bóng dáng cao lớn che phủ cả cô.
Cô ngẩng lên nhìn anh, vẫn cầm chiếc bánh thịt chưa ăn. Ly sữa cũng còn nguyên.
"Sao em không ăn? Không thấy đói, hay người không khỏe?"
Anh ngồi xuống, nắm lấy tay cô, ánh mắt lo lắng. Gương mặt cô hơi tái, môi có chút nhợt nhạt.
Cô lắc đầu, hỏi: "Họ đến tìm anh vì chuyện gì vậy?"
Cô cảm nhận được một nỗi sợ mơ hồ, nhưng anh chỉ mỉm cười, vuốt ve má cô, nói: "Họ tìm anh, nhưng không có gì xấu cả. Em đừng lo.
"
Rồi anh đứng dậy, nói thêm: "Hòa Nhi, anh phải lên thành phố một chuyến. Nhanh thì ba ngày, lâu thì khoảng nửa tháng. Thịt và rau anh đã mua đầy tủ lạnh. Em nhớ tự lo cho mình...
.
"
"Ừm, được.
"
Chưa đợi anh nói hết, cô đã ngoan ngoãn gật đầu.
Nhìn thấy dáng vẻ nghe lời của cô, trái tim anh bất chợt quặn thắt. Cảm giác đau âm ỉ như bị kiến cắn, từ từ lan tỏa ra khắp lồng ngực.
Cô nói: "Em biết rồi, em sẽ tự chăm sóc tốt cho mình, chờ anh trở về.
"
Không có hệ thống, cô chẳng thể biết danh tính và mục đích của những người đó, càng không thể biết được điều gì đang chờ đợi Bùi Nghiêm phía trước.
Khi góc nhìn của thượng đế bị che khuất, cô chỉ có thể dựa vào trực giác của mình để hoàn thành nhiệm vụ.
Cô hiểu Bùi Nghiêm là người rất bản lĩnh. Nếu anh đã sớm sắp xếp mọi thứ, thì với sự xuất hiện của hai người này, chắc chắn anh cũng đã chuẩn bị đầy đủ.
Vì vậy, cô không cần phải quá lo lắng, ngược lại phải giữ cho mình thật bình tĩnh. Chỉ khi cô tỏ ra bình thản, Bùi Nghiêm mới có thể yên tâm mà không vướng bận gì.