Xuyên Đến Thập Niên 80, Mỹ Nhân Ôm Yếu Gả Cho Tháo Hán Dũng Mãnh

Xuyên Đến Thập Niên 80, Mỹ Nhân Ôm Yếu Gả Cho Tháo Hán Dũng Mãnh

Cập nhật: 01/12/2024
Tác giả: Ngư Châu
Trạng thái: Hoàn Thành
Lượt xem: 8,191
Đánh giá:                        
Ngôn Tình
Xuyên Không
Truyện Teen
Truyện Sủng
Điền Văn
Gia Đấu
Nữ Cường
Nữ Phụ
Xuyên Sách
     
     

Cơn đau khiến Hứa Hòa không kiềm được, khẽ rên lên.

"Chạy đi! Mày chạy nữa đi! Tao xem mày còn chạy được bao xa!

" Trần Quyên vung cao chổi, định giáng xuống lần nữa.

Nhưng một bàn tay khỏe mạnh đã kịp thời chặn lại. Cái chổi dừng lại trên cánh tay rắn chắc của một người đàn ông.

"Trần Quyên, dừng tay ngay!

"

Người vừa tới là Dương Lập Dân, đội trưởng đội dân quân. Thân hình cao lớn, ánh mắt nghiêm nghị đầy chính trực, anh bước tới chắn trước mặt Hứa Hòa.

Tiếng thở dốc nặng nề của Hứa Hòa lập tức thu hút sự chú ý của anh ta. Dương Lập Dân nhanh chóng giật lấy cái chổi từ tay Trần Quyên, đỡ Hứa Hòa đứng dậy.

"Hứa Hòa, cô thấy sao rồi?" Anh hỏi, giọng đầy lo lắng.

Nhưng Hứa Hòa chỉ thở gấp, há miệng cố gắng hít thở sâu.

Lúc này, Trần Quyên mới dần tỉnh táo. Thấy đội dân quân xuất hiện, cô ta lập tức sợ hãi:

"Không phải tôi! Tôi không đánh cô ta! Cô ta tự ngã mà phát bệnh, chẳng liên quan gì tới tôi cả!

"

Vài dân quân chạy đi lấy nước, phải một lúc sau Hứa Hòa mới ổn định lại được.

Dù vậy, khuôn mặt cô vẫn tái nhợt, mắt đỏ hoe, nước mắt như sắp rơi. Nhưng cô gái nhỏ bé lại cố tỏ ra kiên cường, nắm chặt tay, nghẹn ngào nói:

"Chị Quyên...

. em biết chị vẫn giận chuyện anh Bùi Nghiêm đánh anh Lưu Chí hôm trước. Em thật sự xin lỗi chị.

"

"Em đã bảo anh ấy rồi, nhưng tính anh ấy quá nóng nảy. Em thay mặt anh ấy nhận lỗi với chị. Nhưng em không biết mình đã làm gì sai để chị phải đánh chết em như thế.

"

Nói đến đây, nước mắt Hứa Hòa không kìm được nữa, cứ thế trào ra.

Làn da cô vốn đã tái nhợt, nay lại càng khiến cô trông mong manh, yếu đuối như cành liễu trước gió, tựa như búp bê sứ dễ vỡ.

Dương Lập Dân lập tức nhíu mày, ánh mắt thêm phần sắc bén.

"Đừng có vu khống! Ai đánh chết cô? Cô không phải vẫn ổn đây sao?" Trần Quyên lớn tiếng, nhưng trong lòng đã bắt đầu thấy lo lắng.

Hứa Hòa lau nước mắt, vô tình để lộ vết sưng đỏ trên cánh tay. Giọng cô run rẩy nhưng vẫn cố nói: "Đúng, là lỗi của em. Em xin lỗi chị. Em không nên trách nhầm chị.

.

.

"

Rồi cô cúi người, một góc chín mươi độ, thái độ chân thành khiến mọi người xung quanh cũng phải sững sờ.

Trần Quyên hoàn toàn hoảng loạn, không ngờ Hứa Hòa lại thay đổi thái độ nhanh như vậy.

"Đủ rồi!

"

Giọng Dương Lập Dân vang lên đầy uy quyền, ánh mắt sắc như dao nhìn thẳng vào Trần Quyên.

"Trần Quyên, cô gây rối trật tự công cộng, hành vi vô cùng nghiêm trọng!

"

"Không phải tôi! Chính là cô ta—"

"Thế vết thương trên tay cô ấy là giả sao? Hay tất cả mọi người ở đây đều nhìn nhầm?"

Trần Quyên đúng là có miệng mà khó cãi, khi những người dân xung quanh đồng loạt lên tiếng: "Đúng là Trần Quyên đánh Hứa Hòa, bọn tôi đã cố ngăn nhưng không nổi. Chính vì thế mới phải đi tìm đội trưởng Dương. May mà anh đến kịp, nếu không hôm nay Hứa Hòa chắc chắn không thoát khỏi tai họa!

"

Trong làng, người ghét Trần Quyên chẳng ít. Đặc biệt là chồng cô ta, Lưu Chí, nổi danh ỷ mạnh hiếp yếu, chẳng từ việc xấu nào.

Mọi người đều mong nhà họ Lưu sớm cuốn gói ra khỏi thôn Thanh Ninh, để làng xóm được yên ổn.

Hứa Hòa càng khóc nức nở, đôi vai nhỏ bé run lên từng đợt. Đôi mắt đỏ hoe, cô nghẹn ngào nói: "Mọi người đều hiểu lầm rồi. Tất cả là do em không tốt, em nói những lời không hay khiến chị Quyên không vui, nên chị ấy mới đánh em.

"

Bộ dáng yếu đuối và ngoan ngoãn của cô khiến mọi người lập tức mềm lòng.

Họ ai cũng biết cuộc sống của cô gái này chẳng dễ dàng gì. Từ nhỏ đã khổ, bố mẹ không thương, anh chị em trong nhà không hòa thuận, đã vậy lại còn mang bệnh trong người. Đến khi lấy chồng, cũng chẳng được nhờ vả gì.