Xuyên Đến Thập Niên 80, Mỹ Nhân Ôm Yếu Gả Cho Tháo Hán Dũng Mãnh

Xuyên Đến Thập Niên 80, Mỹ Nhân Ôm Yếu Gả Cho Tháo Hán Dũng Mãnh

Cập nhật: 01/12/2024
Tác giả: Ngư Châu
Trạng thái: Hoàn Thành
Lượt xem: 8,197
Đánh giá:                        
Ngôn Tình
Xuyên Không
Truyện Teen
Truyện Sủng
Điền Văn
Gia Đấu
Nữ Cường
Nữ Phụ
Xuyên Sách
     
     

Cô ấy đã khổ sở đến thế, vậy mà Trần Quyên còn đến gây sự, đúng là không biết điều!

"Con bé Hòa, đừng sợ! Có đội trưởng Dương ở đây, em có gì ấm ức cứ nói ra. Đội trưởng sẽ đòi lại công bằng cho em!

"

Thấy mọi người đều bênh vực Hứa Hòa, Trần Quyên lập tức cuống lên, lớn tiếng cãi: "Các người biết cái gì mà nói? Rõ ràng là nó gây sự trước, sao lại thành lỗi của tôi?"

"Trần Quyên, cô đánh người mà còn cãi lý à?"

"Đúng thế! Người ta nói chẳng sai chút nào. Cô thử nhìn lại chồng mình xem, có ai không biết tính ông ta?"

Mọi người hả hê như được xả cơn giận. So với Bùi Nghiêm, Lưu Chí mới đúng là tai họa của làng Thanh Ninh. Bùi Nghiêm dù nghiêm khắc và khó gần, nhưng anh ta không bao giờ làm chuyện trái đạo lý, càng không bắt nạt ai.

Còn Lưu Chí thì khác, nổi tiếng với đủ trò ỷ thế hiếp người.

Trần Quyên giận đến đỏ mặt tía tai, chỉ tay vào đám đông mà mắng: "Các người toàn nói linh tinh! Rõ ràng là ghen ghét nhà tôi có tiền nên mới vu khống như thế!

"

Nhưng dân làng chẳng thèm quan tâm, còn bật cười mỉa mai: "Chị Quyên, nhà họ Lưu có giàu thì cũng là tiền của họ, đâu phải tiền của chị? Liên quan gì đến chị chứ?"

Câu nói đó như xát muối vào lòng Trần Quyên. Dù mang tiếng là "sư tử Hà Đông" của làng, nhưng chuyện tài chính trong nhà, cô ta chẳng hề được nắm. Đây là điều khiến cô ta ấm ức từ lâu, giờ lại bị người khác bóc trần.

"Trần Quyên!

"

Ngay khi cô ta định phản bác, giọng nói nghiêm nghị của Dương Lập Dân vang lên phía sau.

"Đồng chí Trần Quyên, cô mau xin lỗi đồng chí Hứa Hòa ngay lập tức. Hành vi của cô đã vượt quá giới hạn, gây rối trật tự làng xóm, làm ảnh hưởng nghiêm trọng đến an ninh thôn Thanh Ninh!

"

"Nhưng tôi...

.

"

"Xin lỗi!

"

Ánh mắt sắc bén của Dương Lập Dân như muốn đâm thẳng vào người cô ta.

Anh ta từng là lính, đã trải qua chiến trường, cơ thể còn lưu lại không ít vết sẹo và thương tích. Khí chất quân nhân vẫn chưa hề phai nhạt, khiến dân làng ai cũng phải nể sợ. Trần Quyên đối diện với anh ta, đôi chân không tự chủ được mà run lên.

Cô ta bước lên, miễn cưỡng cúi đầu trước Hứa Hòa, cảm giác như muốn nghiến nát răng mà nói: "Hứa Hòa, tôi xin lỗi!

"

Dù ngoài miệng xin lỗi, nhưng trong lòng cô ta hận đến nghiến răng. Cô ta chỉ muốn mắng Hứa Hòa là hồ ly tinh, không chỉ quyến rũ chồng mình mà giờ còn dám giả vờ đáng thương trước mặt Dương Lập Dân.

Hứa Hòa thì sao không hiểu ý nghĩ trong đầu Trần Quyên? Cô khẽ run người, đôi mắt ngập vẻ sợ hãi, lùi lại mấy bước, giọng run rẩy: "Chị Quyên, không.

.

. không sao đâu. Chúng ta là người một làng, sau này chắc chắn sẽ sống hòa thuận với nhau, phải không?"

Câu nói này như một cái tát vào mặt Trần Quyên.

Cô ta muốn hét lên "Hòa thuận cái đầu cô!

", nhưng lại không dám mở miệng vì Dương Lập Dân vẫn đang nhìn. Cuối cùng, chỉ đành gượng gạo cười nói: "Đúng đúng, Hứa Hòa nói phải lắm.

"

"Xin lỗi, hôm nay tôi không đúng. Tôi quá nóng giận, sau này nhất định không như thế nữa.

"

Sau khi Trần Quyên bị buộc phải rời đi trong cơn bực bội, Dương Lập Dân mới quay lại nhìn Hứa Hòa. Thấy cô vẫn tái nhợt, anh cau mày: "Cô có ổn không? Nếu không chịu nổi thì đến bệnh viện đi.

"

Hứa Hòa hít sâu, cơ thể vẫn còn mệt mỏi. Nhưng so với việc phát bệnh, hôm nay tình trạng của cô vẫn chưa quá nghiêm trọng.

Cô cố nở nụ cười, nói: "Tôi không sao, hôm nay nhờ có đội trưởng mà mọi chuyện mới không nghiêm trọng hơn. Nếu không có đội trưởng, chắc tôi cũng không biết phải làm sao.

.

.

"

Nhưng Dương Lập Dân ngắt lời: "Trước khi đi, Bùi Nghiêm đã dặn tôi chăm sóc cô.

"