Chương 1 - Bà Đánh Con Gái Tôi!
Chương 2 - Bớ Làng Nước Ơi!
Chương 3 - Xuyên Không Sao?
Chương 4 - Gương Mặt Khác Lạ!
Chương 5 - Tên Chị Là Gì?
Chương 6 - Thật Sự Xuyên Rồi!
Chương 7 - Bia Đỡ Đạn
Chương 8 - Sự Việc Kiếp Trước!
Chương 9 - Nghe Chửi!
Chương 10 - Nguyền Rủa
Chương 11 - Linh Nghiệm!
Chương 12 - Cái Kết Quá Thảm!
Chương 13 - Hai Chim Đánh Nhau
Chương 14 - Kết Giới Kỳ Lạ
Chương 15 - Không Gian Tiên Linh!
Chương 16 - Cách Ký Kết Lạ Đời!
Chương 17 - Nốt Ruồi Mỹ Nhân!
Chương 18 - Ổ Rắn!
Chương 19 - Miệng Quạ Đen
Chương 20 - Cố Gắng Hết Mình!
Chương 21 - Tình Mẫu Tử!
Chương 22 - Vay Lúa!
Chương 23 - Trồng Lúa!
Chương 24 - Việc Bất Ngờ!
Chương 25 - Chân Trời Mới!
Chương 26 - Lúa Chín Rồi!
Chương 27 - Một Mình Chấp Hết
Chương 28 - Ba Nấu Ngon!
Chương 29 - Mười Vườn Rau!
Chương 30 - Cách Ăn Nhà Nghèo!
Chương 31 - Họp Chợ Thôi!
Chương 32 - Tìm Chồng Khó Khăn!
Chương 33 - Hay Lắm Em Trai!
Chương 34 - Nhặt Được Tiền!
Chương 35 - Bị Đâm Chọc!
Chương 36 - Có Mẹ Sinh Không Dạy
Chương 37 - Sức Mạnh
Chương 38 - Đánh Nhau Rồi
Chương 39 - Vặn Đầu Mày
Chương 40 - Một Người Hai Chim
Chương 41 - Không Hạ Chân Được!
Chương 42 - Kết Cục Cay Mắt!
Chương 43 - Trứng Gà Thối!
Chương 44 - Dụ Chim!
Chương 45 - Chấp Hành Nhiệm Vụ
Chương 46 - Xóm Chợ Náo Nhiệt!
Chương 47 - Lại Nhặt Được Tiền!
Chương 48 - Gọi Tiếng Nào Tát Cái Đó!
Chương 49 - Đó Gọi Là Hiếu Thuận!
Chương 1 - Bà Đánh Con Gái Tôi!
Chương 2 - Bớ Làng Nước Ơi!
Chương 3 - Xuyên Không Sao?
Chương 4 - Gương Mặt Khác Lạ!
Chương 5 - Tên Chị Là Gì?
Chương 6 - Thật Sự Xuyên Rồi!
Chương 7 - Bia Đỡ Đạn
Chương 8 - Sự Việc Kiếp Trước!
Chương 9 - Nghe Chửi!
Chương 10 - Nguyền Rủa
Chương 11 - Linh Nghiệm!
Chương 12 - Cái Kết Quá Thảm!
Chương 13 - Hai Chim Đánh Nhau
Chương 14 - Kết Giới Kỳ Lạ
Chương 15 - Không Gian Tiên Linh!
Chương 16 - Cách Ký Kết Lạ Đời!
Chương 17 - Nốt Ruồi Mỹ Nhân!
Chương 18 - Ổ Rắn!
Chương 19 - Miệng Quạ Đen
Chương 20 - Cố Gắng Hết Mình!
Chương 21 - Tình Mẫu Tử!
Chương 22 - Vay Lúa!
Chương 23 - Trồng Lúa!
Chương 24 - Việc Bất Ngờ!
Chương 25 - Chân Trời Mới!
Chương 26 - Lúa Chín Rồi!
Chương 27 - Một Mình Chấp Hết
Chương 28 - Ba Nấu Ngon!
Chương 29 - Mười Vườn Rau!
Chương 30 - Cách Ăn Nhà Nghèo!
Chương 31 - Họp Chợ Thôi!
Chương 32 - Tìm Chồng Khó Khăn!
Chương 33 - Hay Lắm Em Trai!
Chương 34 - Nhặt Được Tiền!
Chương 35 - Bị Đâm Chọc!
Chương 36 - Có Mẹ Sinh Không Dạy
Chương 37 - Sức Mạnh
Chương 38 - Đánh Nhau Rồi
Chương 39 - Vặn Đầu Mày
Chương 40 - Một Người Hai Chim
Chương 41 - Không Hạ Chân Được!
Chương 42 - Kết Cục Cay Mắt!
Chương 43 - Trứng Gà Thối!
Chương 44 - Dụ Chim!
Chương 45 - Chấp Hành Nhiệm Vụ
Chương 46 - Xóm Chợ Náo Nhiệt!
Chương 47 - Lại Nhặt Được Tiền!
Chương 48 - Gọi Tiếng Nào Tát Cái Đó!
Chương 49 - Đó Gọi Là Hiếu Thuận!
Nhóm dịch: Bánh Bao
“Chị, em biết chị đang đùa với em, làm cho em vui vẻ.
”
Điền Tiểu Long kéo cánh tay Điền Tâm, đầu cọ cọ cánh tay Điền Tâm ngán ngẩm.
“Chị, chị yên tâm, cho dù thanh danh của chị thối nát đến Vạn Lý Trường Thành.
”
“Thì em cũng có thể giúp chị tìm được nhà chồng, chị không cần lo lắng mình không gả được.
”
Oắt con cả ngày nghĩ cái gì vậy! Mệt tim quá mà!
Điền Tâm giật giật khóe miệng, không nói gì.
...
.
Chợ Bạch Hà là một con đường dài có thể liếc mắt một cái nhìn thấy hai đầu.
Hai bên đường có mặt tiền rời rạc, dột nát, mỗi mặt tiền đều bày bán hàng hóa để bán.
Hai bên đường có rất nhiều quầy hàng rải rác, từng cái một nối đuôi nhau.
Có người bày quầy hàng ở giữa đường, cảnh tượng vô cùng lộn xộn.
Lại bởi vì là định ngày thường xuyên họp chợ lớn, cho nên trên chợ đông đúc.
Mũi chân chống gót chân, lui về phía sau một bước là có thể giẫm lên chân người phía sau.
Có người tính tình tốt một chút, kẻ phía trước nói lời xin lỗi là không có việc gì.
Có người tính tình nóng nảy, người phía trước lại không xin lỗi chắc chắn sẽ cãi nhau.
Có người một lời không hợp lập tức động thủ đánh nhau.
Miễn là ai đó chiến đấu, thì hầu hết mọi người sẽ được bao quanh hóng chuyện.
Không, bây giờ có hai vòng người, một vòng ở đầu phía đông của đường phố, một vòng ở phía tây của đường phố.
Điền Tâm và Điền Tiểu Long vừa đến đầu phía đông của đường phố.
Bởi vì chợ là một con đường dài có thể liếc mắt một cái là nhìn thấy đầu bên kia, cho nên cũng có thể nhìn thấy phía Tây có người đang cãi nhau.
Kiếp trước bởi vì nguyên nhân thân thể, phần lớn thời gian Điền Tâm đều ở nơi vắng người.
Ngoại trừ sinh hoạt học đường, người tiếp xúc nhiều nhất đều là thông qua nhà hàng nhỏ.
Thì cô gần như không đến loại địa phương đông dân cư lại ồn ào nư này, cho dù gặp phải tình cảnh như vậy cũng sẽ né tránh ra xa.
Quá náo nhiệt!
Điền Tâm thích sự náo nhiệt như vậy, cho dù là cảnh cãi nhau thì cô cũng thích xem.