Xuyên Sách: Vô Tình Công Lược Điên Phê Vai Ác

Xuyên Sách: Vô Tình Công Lược Điên Phê Vai Ác

Cập nhật: 27/12/2024
Trạng thái: Đang cập nhật
Lượt xem: 467
Đánh giá:                      
Tiên hiệp
Ngôn Tình
Huyền Huyễn
Truyện Sủng
Cổ Đại
Truyện Sắc
Nữ Phụ
Xuyên Sách
     
     

Sương khói vờn quanh chóp mũi Tang Nhược, mùi hoa ngọt tanh kéo dài không tiêu tan, nàng thở hổn hển dồn dập, cái cổ thon dài ngẩng cao, mười ngón tay đan vào nhau dùng sức nắm lấy mu bàn tay hắn, đầu ngón tay dùng sức đến trắng bệch.

 

"Vô Danh...

. nóng quá.

.

. Tay của ta nóng quá.

.

.

"

 

Trán nàng toát ra một tầng mồ hôi nhỏ, tiếng cầu xin giúp đỡ nhỏ vụn mềm mại, hai chân luống cuống quấn lấy eo hắn: "Ngươi.

.

. Ừm.

.

. Chờ chút.

.

. Làm tiếp đi.

.

. Lòng bàn tay ta nóng quá.

.

.

"

 

Rõ ràng hắn đã đem côn thịt cắm vào tiểu huyệt của nàng, nhưng vốn dĩ hoa huyệt phải mẫn cảm hơn lại chỉ có khoái cảm tê dại, ngược lại khi chạm qua lòng bàn tay gậy thịt vẫn không tản đi được cảm giác nóng nực kia, hơn nữa có xu thế càng ngày càng nghiêm trọng.

 

Phảng phất.

.

. Dường như nam nhân cũng không rong ruổi ở hoa huyệt của nàng, mà là qua lại lộng hành trong tay nàng.

 

Bên ngoài mộng cảnh, Mặc Huyền ngồi bên giường, bàn tay kết nối linh mạch gác lên đầu gối, áo bào sớm đã nhấc lên, một bàn tay khác đang vân vê tiểu huyệt trắng nõn mềm mại của nàng.

 

Loại cảm giác rung động kịch liệt này là khoái cảm ngày hôm qua hắn không có, hắn thở hổn hển, môi mím chặt đem linh mạch nối liền cùng một chỗ cởi ra.

 

Tang Nhược rất nhạy cảm, không thể khiến nàng nghi ngờ.

 

Mặc Huyền rời ánh mắt về phía váy áo ướt đẫm giữa hai chân nàng, suy nghĩ hồi lâu, đang muốn đưa tay, lại nhìn thấy chiếc váy nàng bện thành phối hợp với tiểu y.

 

Nàng nói chuyện với Mục Thanh Thanh, hắn nghe được, nàng giống như rất thích bộ tiểu y này.

 

Ngón tay dừng lại trên không trung, Mặc Huyền mới túm lấy vạt áo bị dâm dịch làm ướt kia kéo ra ngoài, lục y giống như dòng nước từ trên người Tang Nhược rút đi, rơi trên mặt đất.

 

Mặc Huyền ngay cả quần lót cũng không để lại cho nàng, chỉ có chiếc áo nhỏ bện bằng dây kia hắn không động đến, lúc này cô đơn treo ở nửa người trên của Tang Nhược, hắn đảo mắt qua chỗ khác, đáy mắt hơi ngẩn ra, cổ họng giật giật.

 

Tang Nhược rất trắng, không giống với màu trắng như tuyết lạnh của hắn, trên người nàng tựa như ngọc ấm, dưới lớp huỳnh thạch phủ một lớp ánh sáng óng ánh, làn da trắng nõn lộ ra màu hồng chỉ thiếu nữ mới có.

 

Ngày hôm trước hắn đã xem qua thân thể này, là Mị Yêu, nàng có dáng người đẹp eo thon mông cong, ngay cả hai bầu ngực cũng đặc biệt đầy đặn vểnh cao, nhưng khi đó hắn chỉ cảm thấy đây chỉ là hai đống thịt mà thôi.

 

Nhưng bây giờ, dây thừng lỏng lẻo khoác lên người nàng, eo nhỏ càng lộ ra không đầy một nắm, chỉ có dây thừng trước ngực có độ cong.

 

Bởi vì từng cái lỗ đan xen nhau, nhũ tuyết phảng phất bị trói ở trong đó, đầu nhọn phiếm hồng đứng thẳng từ trong lỗ dây thừng nhô ra, lộ ra nửa bầu ngực trắng nõn điểm hồng nhạt.

 

Nhìn qua giống như đang dẫn dụ người ta nếm thử nó có hương vị ngọt ngào hay không.

 

Mặc Huyền cũng không cảm thấy nếm thử sẽ làm cho hắn mất khống chế, hắn cúi người, ngậm lấy nhũ phong đang run rẩy.

 

Vào miệng là hương xà phòng lá sen, hẳn là nàng dùng lúc ở nhà Thúy Nhi tắm rửa, hắn không thích hương vị này, lông mày hơi nhíu lại, lại há mồm ngậm càng nhiều thịt non.

 

Hương vị ngọt ngào bị mùi sen làm nhạt đi kia là vị ngon mà toàn bộ Bắc Uyên đều tìm không ra, hơn nữa trong miệng ngậm lấy nhũ thịt cảm giác trơn nhẵn, mềm mại kinh người, chút khuyết điểm bé nhỏ không đáng kể đó, thật sự không đủ để cho hắn rời miệng.

 

Miệng hắn ướt nhẹp bọc lấy bầu ngực hồng mềm mại, bởi vì không muốn ăn phải sợi dây kia, chỉ dùng đầu lưỡi liếm láp, hoặc ngậm từng ngụm nhỏ.

 

Cơ thể trắng nõn vì va chạm của hắn mà thở gấo, Tang Nhược thở hổn hển, trong tiếng thở dốc mang theo một luồng khí run rẩy.

 

Nàng mở to mắt, đáy mắt phủ một tầng sương mù, run giọng gọi hắn: "Vô Danh.

.

.

"

 

"Ừm.

" Mặc Huyền vùi đầu vào ngực nàng, thử dùng răng khẽ cắn, thân thể nàng co rúm lại phát run, tâm tình hắn liền tốt lên, hai mắt khẽ nhắm, một nửa tinh thần nhập vào giấc mộng của nàng, khàn khàn hỏi: "Không nhịn được nữa?"

 

Tang Nhược cắn môi: "Ừ.

.

.

"

 

Bụng dưới đã run rẩy dữ dội, hoa huyệt cũng không ngừng co rút, nhưng hai lần cao trào hôm nay đều không phải vì côn thịt không đủ lớn.

 

Nàng chống eo, tiếng khóc không kìm nén được run lên: "Ngươi đừng cắn.

.

. Đau.

.

.

"

 

Ngực tuy có chút đau đớn mịn màng, nhưng càng nhiều hơn là khoái cảm tê dại bị khoang miệng ấm áp bao trùm hút vào, dọc một đường chảy vào trong máu, khiến lưng nàng cũng đang phát run.

 

"Được, không cắn.

" Mặc Huyền đáp qua loa, nhưng vẫn ăn từng miếng từng miếng thịt, vẫn không quên cầm lấy tay nàng tiếp tục vuốt ve.

 

Cùng lúc đó, con rối trong mộng cảnh cũng đè eo nhỏ của nàng, lấy tốc độ tương tự nhún eo.

 

Cảm giác bị cắm vào hoa huyệt tuy không khiến người ta chịu không nổi như ngày hôm trước, nhưng cộng thêm khoái cảm ngực bị liếm, cùng với lòng bàn tay nóng lên mang tới xấu hổ không thể giải thích, Tang Nhược rất nhanh liền run rẩy thân thể, tiết ra hai lần.

 

Cho đến khi ngực bị ăn đến đau nhói, nàng mới mềm mại khóc cầu xin hắn nhanh một chút.

 

Mặc Huyền thấy bầu ngực nàng đã sưng đỏ cứng lên, cuối cùng mút sâu một cái, tay tăng thêm tốc độ, sau mười mấy cái mới từ từ lấy tay nàng ra, từng luồng tinh túy bắn vào lòng bàn chân nàng.

 

Một lượng lớn dâm dịch chảy ra từ hoa huyệt nhanh chóng thấm ướt ga trải giường màu bạch ngọc, chỉ còn lại một chút tàn tinh treo trên cửa huyệt, thoạt nhìn giống như bị bắn vào sâu bên trong rồi lại bị xông ra ngoài.

 

Hoa huyệt phấn nộn, phía trên một chút lông tơ ngoan ngoãn nằm sấp, dâm thủy làm cho giữa hai chân ướt đẫm, trên đỉnh một chút thịt đỏ so với nhũ phong còn mê người hơn.

 

Mặc Huyền chỉ nhìn thoáng qua, côn thịt vừa bắn qua lại cứng rắn, phình to.

 

Ánh mắt hắn tối sầm, sau một lúc lâu, quay đầu, ép buộc mình rời ánh mắt đi.

 

Phóng túng đúng lúc rất thú vị, nhưng không thể quá mức thoát khỏi khống chế, ai cũng không thể cam đoan khi thân thể hoàn toàn tương giao, thứ khiến hắn hưng phấn rung động sẽ không diễn biến thành động tâm.

 

Tang Nhược bởi vì một nụ hôn mà nảy sinh dục vọng chính là ví dụ rõ ràng nhất.

 

Hắn không muốn động tâm, vậy có nghĩa là đem tâm của mình triệt để giao cho người khác, từ nay về sau vạn kiếp bất phục.