Tang Nhược bị đói đến tỉnh, ngày hôm qua đi đường suốt đêm, đến Ngô Đồng trại lại là một đống chuyện, thật vất vả mới ăn được một bát sủi cảo, cũng chỉ ăn được một cái.
Lúc này nàng đói đến ngực dán vào lưng, đỏ mặt lau vết nhớp giữa hai chân, thậm chí không để ý tới rửa sạch, liền kéo Vô Danh ra ngoài kiếm ăn.
Ngô Đồng trại nằm dưới gốc cây, trong mạch nước ngầm có rất nhiều nấm và quả dại sinh trưởng phong phú, đó chính là nguồn thức ăn trong trại. Trước căn phòng nhỏ của Tang Nhược có một con sông, chỉ là dòng nước chảy xiết một chút, nàng không dám đi xuống.
Vốn định dọc theo sông tìm chỗ dòng nước chảy chậm chút nữa xuống sông vớt cá, lại ở nửa đường gặp Mục Thanh Thanh cùng Tiêu Tử Khâm, bọn họ đại khái cũng đói bụng, đang nướng cá trên lửa, nhìn thấy hai người Tang Nhược, Mục Thanh Thanh vẫy vẫy tay với nàng: "Tới đúng lúc lắm, sư huynh ngươi vừa mới nhắc ngươi thích ăn cá, cái này không phải sao, vớt lên một đống như vậy.
"
Tang Nhược kéo Vô Danh ngồi xuống, cười cực ngọt với Mục Thanh Thanh: "Đa tạ Thanh Thanh tỷ chiêu đãi!
"
Nàng nhìn cũng không nhìn Tiêu Tử Khâm, Mục Thanh Thanh nhìn chằm chằm mi mắt cong lên của nàng, trong giây lát cũng cong lên cười một cái: "Đừng khách khí, ngươi ăn nhiều một chút.
"
Dù sao Tang Nhược và Tiêu Tử Khâm cũng có hôn ước, tuy hôn sự này không phải ý nguyện của hai người bọn họ, nhưng Tiêu Tử Khâm vẫn luôn nhớ đếm nàng, cho dù xuất phát từ sự quan tâm của sư huynh đối với sư muội, cũng đủ khiến một nữ nhân thân thiết với hắn khó chịu.
Tang Nhược còn trông cậy vào bọn họ mang nàng cùng đi tìm thuốc, vì thế nàng kiên quyết không thể để cho Mục Thanh Thanh có chút xíu ý kiến đối với nàng, giữ thái độ của mình hết sức đúng mực.
Lại nói tiếng cảm ơn, nàng cầm lấy một con cá đã tẩm ướp xong đặt ở trên lửa nướng, bên cạnh còn có nồi canh cá trắng nõn đang sôi ùng ục ùng ục ở bên trong, cá tươi xen lẫn mùi nấm, Tang Nhược hít sâu một hơi, bụng kêu ục ục hai tiếng.
Tiêu Tử Khâmkinh ngạc đứng lên, trường kiếm trong tay ra khỏi vỏ, phát ra tiếng kêu trong không khí.
Tang Nhược sợ tới mức tay nắm cành cây buông lỏng, cá nướng lạch cạch rơi vào trong lửa, môi nàng đều run rẩy: "Sư, sư huynh?"
"Nơi này có mùi linh lực hệ thủy, rất nồng đậm.
"
Tang Nhược chưa kịp phản ứng là có ý gì, Vô Danh bên cạnh lục lọi cầm cá nướng mới đưa cho nàng, ánh lửa chiếu rọi trên mặt hắn, phủ một tầng ấm áp lên màu da trắng lạnh của hắn, ánh lửa trên mặt lắc lư, mí mắt dưới lụa trắng tựa hồ cũng động.
Giống như là hắn mở mắt ra.
Tang Nhược có chút hoảng hốt, vô thức nhận lấy cá, ánh mắt lại không nỡ rời khỏi mặt hắn.
Khóe môi hắn cong lên cười yếu ớt, ngước mắt nhìn Mục Thanh Thanh vừa nói: "Nếu ta nhớ không lầm, Mục cô nương là linh mạch hệ Thủy?"
Mục Thanh Thanh ngẩn người, trong giây lát sau tai nàng đã có một vệt đỏ ửng kéo tay Tiêu Tử Khâm xuống, cắn răng nói: "Chuyện tốt do ngươi làm...
. tranh thủ thời gian ngồi xuống!
"
Ánh lửa bập bùng làm bốc hơi mùi hương trên người nàng càng đậm, Tiêu Tử Khâm không biết nghĩ đến điều gì, trên khuôn mặt lạnh lùng hiện lên một chút xấu hổ, thuận thế ngồi xuống: "Xin lỗi.
"
Tang Nhược liếc mắt nhìn bàn tay Mục Thanh Thanh hơi run rẩy, môi mím chặt cúi đầu.
Trong sách có viết, kinh nghiệm của Tiêu Tử Khâm chưa đủ, mới đầu còn cậy mạnh, mạnh mẽ xông tới, Mục Thanh Thanh chống đỡ không nổi, khi tình triều quá nồng, linh lực trong cơ thể sẽ theo mật dịch chảy ra.
.
.
Không được! Tang Nhược dùng sức cắn môi, để cho mình không được nhớ lại những văn tự kia.
Đôi mắt Mặc Huyền hơi mở chiếu rọi ánh lửa, nhìn thấy rõ ràng sự xoắn xuýt trên mặt nàng, trong lòng không hiểu sao nổi lên một tia khô khốc.