Xuyên Sách: Vô Tình Công Lược Điên Phê Vai Ác

Xuyên Sách: Vô Tình Công Lược Điên Phê Vai Ác

Cập nhật: 27/12/2024
Trạng thái: Đang cập nhật
Lượt xem: 470
Đánh giá:                      
Tiên hiệp
Ngôn Tình
Huyền Huyễn
Truyện Sủng
Cổ Đại
Truyện Sắc
Nữ Phụ
Xuyên Sách
     
     

 

Chưa đến buổi chiều, Ngô Đồng trại đã có thêm rất nhiều cô nương mặc áo xanh, không ngừng đi qua cầu.

 

Mặc Huyền biết rõ các nàng không phải Tang Nhược, nhưng trong tầm mắt xuất hiện một vệt xanh, vẫn không nhịn được ngước mắt nhìn.

 

Huỳnh thạch dần dần tối đi, sau khi ngẩng đầu lần thứ ba mươi, Mặc Huyền đứng bật dậy, cũng không quay đầu lại đi mất.

 

Tiêu Tử Khâm vội vàng cầm kiếm đuổi theo.

 

"Không cần đi theo ta, ta về nghỉ ngơi đây.

"

 

"Vậy ngươi đi nhầm hướng rồi.

" Tiêu Tử Khâm nói: "Tang sư muội nhờ ta chuyển lời, hôm nay nàng ngủ cùng Mục cô nương, nếu ngươi muốn nghỉ ngơi, thì cùng ta chen chúc một chút.

"

 

Mặc Huyền dừng bước, một lát sau cười nhạo một tiếng: "Ngủ cùng ngươi? Trên giường ngươi cùng Mục Thanh Thanh làm chuyện hoang đường bao nhiêu lần rồi?"

 

Tiêu Tử Lam nhíu chặt lông mày: "Vô Danh công tử, xin hãy cẩn thận lời nói.

"

 

"Tiêu công tử thật sự là kỳ quái.

" Mặc Huyền nhếch môi, cười cực kỳ ôn nhuận: "Làm ra chuyện đó chẳng phải là ngươi sao? Ta chỉ vạch trần sự thật, ngược lại thành ta nói lung tung, không khỏi có chút buồn cười.

"

 

Thốt ra lời này, nụ cười ôn nhu kia của hắn cũng hoàn toàn biến thành châm chọc, Tiêu Tử Khâm lại bình tĩnh nói: "Ta chưa từng nói ngươi hồ ngôn loạn ngữ, nếu ngươi nhất định muốn nói chuyện riêng tư này, cũng xin nói một mình ta thôi, Mục cô nương là nữ tử, kính xin Vô Danh công tử tôn trọng một chút.

"

 

Mặc Huyền cười lạnh, trong cổ họng ấp ủ lời nói càng quá đáng, rồi lại nghĩ đến cái gì, đem những lời kia nuốt xuống, ngược lại hỏi: "Ngươi thích Mục Thanh Thanh?"

 

"Ta không biết cái gì là thích.

" Tiêu Tử Khâm đáp rất nhanh, vẻ mặt nghiêm túc: "Nhưng ta đã chạm vào nàng, nên phải chịu trách nhiệm với nàng.

"

 

"Vậy nàng thích ngươi sao?"

 

Lúc này Tiêu Tử Khâm trầm mặc một lát, mới đáp: "Hẳn là không thích.

"

 

"Vậy các ngươi có thể hôn nhau.

" Mặc Huyền không còn chút ý cười nào, nghiêm mặt nói: "Bởi vì rất công bằng.

"

 

Hắn nhìn gian phòng nhỏ lộ ra ánh sáng ấm áp cách đó không xa, sau đó xoay người bước đi.

 

Chỉ là hắn vẫn không ở chung phòng với Tiêu Tử Khâm, chỉ tùy ý tìm một gốc cây ngồi yên cho đến hừng đông.

 

Những cô nương mặc áo xanh lục lần nữa có mặt ở khắp nơi trong Ngô Đồng trại, hẹn nhau đều đi về một hướng, Mặc Huyền phủi áo bào, đứng dậy cùng rời đi.

 

Tang Nhược cười nhẹ chào hỏi các cô nương, ngữ khí thân thiết gọi các nàng hôm nay thử kiểu tóc mới, nói được một nửa, một mảng áo xanh đột nhiên xuất hiện.

 

Người tới thân hình cao lớn, nàng ngẩng đầu lên mới có thể nhìn thấy mặt của hắn.

 

Chỉ một giây, nàng dời tầm mắt về phía sau hắn, cười gọi: "Sư huynh, trong túi trữ vật của huynh còn nến không? Ngày mai chính là hôn lễ của Ngữ Dung, muội muốn tặng nàng chút nến thơm để cử hành nghi thức vào chạng vạng tối, nhưng nến trong Ngô Đồng trại rất quý, muội muốn tặng nàng một ít, chỉ là muội mang không nhiều lắm, Thanh Thanh tỷ cũng không mang theo bao nhiêu.

"

 

"Chỗ ta cũng chỉ có mấy cây, muội cầm hết đi.

"

 

Tiêu Tử Khâm lướt qua Mặc Huyền vào phòng, Tang Nhược liền dẫn hắn ta đi đến bên cạnh Mục Thanh Thanh, không nhìn về phía cửa ra vào nữa.

 

Ngay cả hỏi hắn vì sao đến cũng không hỏi?

 

Mặc Huyền mím môi, chỉ cảm thấy phiền não trong lòng càng lúc càng lớn.

 

Hắn lại đứng hồi lâu, thấy Tang Nhược thật sự không có ý định nói chuyện với hắn, nín thở một cái, sau đó hạ giọng nói: "Ta trở về lấy y phục.

"

 

Trong phòng cười nói vui vẻ, Mục Thanh Thanh đang trang điểm cho Ngữ Dung, Tang Nhược ở bên cạnh không ngừng vỗ tay khen hay, ngay cả Tiêu Tử Khâm cũng đang vội vàng lấy y phục thích hợp cho nam tử kết hôn.

 

Không ai để ý tới hắn.

 

Mặc Huyền mím môi càng chặt, một lúc lâu sau hắn liếc nhìn nước trà bốc hơi nóng trên bàn, bước đến bên cạnh bàn ngồi xuống.

 

"Có chút khát, uống ngụm nước rồi đi.

"

 

Như đang lầm bầm lầu bầu một tiếng, hắn sờ soạng ở trên mặt bàn, ngón tay mấy lần muốn chạm lên ấm trà.

 

Hơi thở Tang Nhược ngưng trệ, vô thức muốn đứng lên chạy qua.

 

Mục Thanh Thanh nhanh tay lẹ mắt đè nàng lại, nháy mắt với nàng, lại nói với Tiêu Tử Khâm: "Ngươi đi lấy nước đi, mọi người đều khát, nước nguội một chút mới uống được.

"

 

"Được.

"

 

Ấm trà xoay một vòng trong tay Tiêu Tử Khâm, nước trà nóng hổi bị hắn ta dùng linh lực hạ xuống nhiệt độ thích hợp, mỗi người đều được chia một ly trà, đương nhiên Mặc Huyền vốn ngồi bên bàn cũng không bị bỏ sót.

 

Nước trong ly ấm áp, cho dù vô ý đổ xuống người cũng không có vấn đề gì.

 

Mặc Huyền nâng mí mắt, đáy mắt mang theo từng tia sát ý nhìn về phía Mục Thanh Thanh.