Huỳnh thạch sáng ngời, Ngô Đồng trại lại nghênh đón một ngày mới, để cho khách nhân nghỉ ngơi cả ngày, Linh Cô dẫm theo một đám thiếu nữ tìm tới Mục Thanh Thanh.
Nguyên là nữ nhi của Linh Cô, Ngữ Dung hai ngày nữa sẽ thành thân, nữ nhi vì người mình yêu, muốn mượn một bộ y phục xinh đẹp của Mục Thanh Thanh làm hôn phục.
Trong Ngô Đồng trại tuy nuôi tằm dùng để dệt áo, nhưng màu sắc phần lớn là màu trắng nâu, ít có y phục tươi đẹp, các thiếu nữ khác nghe xong cũng muốn đến xem một chút.
Về phần tại sao không đi tìm Tang Nhược, lý do Linh Cô giải thích với nữ nhi là Mục Thanh Thanh dù sao cũng xuất thân từ trong trại, phải thân cận hơn một chút.
Mục Thanh Thanh cũng không keo kiệt mấy bộ y phục, nhưng nàng ta trốn ra từ Lan Duyệt phường, y phục dù kiểu dáng hay màu sắc đều khoe trọng vòng eo, cô nương cởi mở ngược lại thích, nhưng Ngữ Dung mặc vào lại có vẻ hơi câu nệ, lưng còng xuống, tư thế không tốt, dung nhan tự nhiên cũng ảm đạm chút.
Như vậy không được.
Mục Thanh Thanh lấy ra Truyền Âm Phù hôm qua vừa trao đổi với Tang Nhược, sau khi hỏi thăm, mang theo một đoàn cô nương trùng trùng điệp điệp đi tới chỗ Tang Nhược.
Linh Cô không có cách nào, chỉ có thể đi theo.
Sau khi Tang Nhược nhận được truyền âm thì từ trên giường bò một mạch xuống, thu dọn giường chiếu chỉnh tề, lấy toàn bộ y phục trong túi trữ vật ra, cùng với rất nhiều trang sức nhìn qua khá có giá trị xa xỉ.
Nàng còn đang tiếp tục móc đồ ra ngoài, từ son phấn đến giày lụa, bày đầy một phòng.
Mặc Huyền ngồi bên cạnh bàn nhấp một ngụm trà: "Không phải nói hôm nay không ra ngoài sao?"
Bước chân vội vàng của Tang Nhược dừng lại, sau đó ba bước cũng xông đến trước mặt hắn, đoạt lấy chén trà trong tay hắn ngửa đầu uống, đặt chén trà lại bàn một tiếng "cạch".
Nàng cau mày, làm ra vẻ hung ác: "Không được nhắc lại!
"
Rõ ràng chính nàng kéo chăn đắp lên mặt, ồm ồm nói hôm nay không ra ngoài.
Mặc Huyền cúi đầu, mép chén trà màu gỗ trên bàn nhiễm chút hồng, là lúc này nàng để lại.
"Không nhắc đến cũng được.
" Ngón tay hắn lật chén trà lên bàn: "Thừa dịp các nàng còn chưa tới, hôn một cái được không?"
"...
. Khụ khụ khụ.
" Tang Nhược sặc một cái, đỏ mặt nói: "Ngươi bây giờ giống như rất nóng lòng muốn hôn ta.
.
.
"
Tuy rằng ban ngày ban mặt có chút làm cho người ta thẹn thùng, nhưng nghĩ đến Mục Thanh Thanh dạy nàng phải chủ động chút, nàng vẫn là run mí mắt đưa tới gần bờ môi.
Khóe môi Mặc Huyền cong lên vui vẻ, nghênh đón câu trả lời vừa rồi của nàng.
"Bởi vì hôn ngươi rất thoải mái, khiến ta rất vui vẻ.
"
Nửa câu đầu khiến Tang Nhược càng xấu hổ, nghe được nửa câu sau nàng lại đột nhiên dừng lại, sắc mặt lập tức biến mất.
Nàng lùi lại hai bước, sau giây lát, giọng nói yếu ớt như muỗi: "Ta không muốn hôn.
"
Mặc Huyền nâng nửa tay lên ôm eo nàng, thấy nàng lui ra phía sau, ngữ khí khó hiểu: "Nàng rõ ràng rất thích, vì sao không nguyện ý?"
Tang Nhược cắn môi im lặng một lúc, mới nhẹ giọng nói: "Bởi vì chuyện này chỉ làm cho ngươi cảm thấy vui vẻ, lại làm cho ta cảm thấy thích, cho nên ta không muốn.
"
"Vì sao?"
Hắn đường như thật sự không hiểu.
"Bởi vì không công bằng.
" Tang Nhược hít sâu một hơi, lại lui về sau vài bước, đáy mắt ửng đỏ hiện ra vài phần quật cường: "Chỉ có một mình ta thích, như vậy không công bằng, cho nên trước khi ngươi bởi vì thích ta mới hôn ta, ta sẽ không hôn ngươi nữa.
"
Đôi mắt đen láy của nàng phủ một tầng hơi nước, nước mắt như có thể rơi xuống bất cứ lúc nào, hàm răng cắn chặt môi đỏ, rõ ràng là bộ dạng đáng thương, nhưng lại vì trên môi chảy ra một chút tơ máu mà có vẻ cố chấp.
Mặc Huyền phiền muộn, không hiểu.
Nếu hắn muốn hôn nàng, chỉ dựa vào mấy bước này căn bản không ngăn được hắn.
Nhưng lời nàng nói quá phá hỏng bầu không khí, khiến hắn hoàn toàn không còn hứng thú.
"Vậy thì không hôn.
" Hắn chỉnh lại chén trà, rót trà vào chén, không buồn nhìn nàng: "Cũng chẳng có gì to tát.
"
Tang Nhược đột nhiên quay lưng lại, nước mắt hòa lẫn máu tươi, khiến giọng nói của nàng run rẩy: "Ngươi nói như vậy, ta có chút chán ghét ngươi.
"
"Vậy thì chán ghét.
" Sau lưng truyền đến giọng nói ôn nhuận của Mặc Huyền, nương theo tiếng nước trà vào cổ họng, hắn chậm rãi nói: "Cũng chẳng có gì to tát.
"
Tang Nhược tiện tay kéo một bộ xiêm y, ép buộc mình gấp nó gọn gàng, khi nghe thấy Mặc Huyền đứng dậy rời đi, nước mắt to như hạt đậu thấm ướt bộ áo ngắn màu xanh nhạt kia thành màu xanh đậm, nàng lau lung tung một cái, đốt một tấm Truyền Âm phù.
"Sư huynh, ta và Thanh Thanh tỷ có việc, huynh thay ta trông nom Mặc Huyền một chút.
"
"Ừm.
"
Mãi đến khi Tiêu Tử Khâm nói hắn ta nhìn thấy Mặc Huyền, Tang Nhược mới xé Truyền Âm Phù đi.
Đám người Mục Thanh Thanh rất nhanh đã đến, nàng chuẩn bị rót trà, lại phát giác thiếu một cái chén.
Dường như, từ khi Mặc Huyền uống xong trà đến khi rời đi, đều không có tiếng chén để xuống, nhưng hắn mang cái chén đi làm cái gì?
Các cô nương líu ríu nói không ngừng, Tang Nhược rất nhanh đem nghi hoặc xua đi, cố gắng giữ vững tinh thần để các nàng ấy tùy ý thử y phục.
Bên bờ sông, sau khi đuổi Tiêu Tử Khâm đi bắt cá, đầu ngón tay bị nắm chặt đến mức trắng bệch của Mặc Huyền mới chậm rãi buông ra.
Bột phấn rơi đầy đất, hắn nhìn lòng bàn tay còn sót lại một vệt son đỏ bừng, sau khi ngửa người ra sau thì giơ tay lên, trên lòng bàn tay in một lớp son môi.
Vô dụng.
Hắn dùng ngón cái lau đi vết đỏ, đáy mắt rõ ràng càng bực bội hơn.