Xuyên Thành Ác Phụ: Nhi Tử "Hiếu Thuận" Dám Hất Bát Cơm Của Ta

Xuyên Thành Ác Phụ: Nhi Tử "Hiếu Thuận" Dám Hất Bát Cơm Của Ta

Cập nhật: 01/12/2024
Tác giả: Tô Nhu Nhu
Trạng thái: Đang cập nhật
Lượt xem: 160
Đánh giá:                      
Ngôn Tình
Huyền Huyễn
Xuyên Không
Tiểu thuyết
Truyện Cười
Truyện Ngược
Truyện Sủng
Điền Văn
Cổ Đại
Dị Năng
Gia Đấu
Hài Hước
Trọng Sinh
Cung Đấu
Nữ Cường
     
     

“Thôi được, chúng ta chơi tiếp đi, không nên làm mất thời gian nữa.

” Cố lão nhị đã lên cơn nghiện cờ bạc, nghĩ đến việc hôm qua mình thắng dễ dàng nên hôm nay muốn trổ tài trước mặt huynh đệ.

Muốn cho mọi người đều ngưỡng mộ mình, nhưng không may là sau vài ván, Cố lão nhị thua nhiều hơn thắng, chơi hơn mười ván mà chỉ thắng một hai ván.

Số tiền hơn hai trăm đồng trước mặt gã giờ chỉ còn lại hơn mười đồng, sắc mặt Cố lão nhị bắt đầu tái mét.

Ngược lại, Hồ Vinh lại là người thắng nhiều nhất.

Gã ta có tài để kiếm sống bằng nghề này, kỹ thuật đánh bạc cũng không tồi nên ba người kia không phải là đối thủ.

Sắc mặt Cố lão nhị càng lúc càng khó coi, gã không chịu thua, liền đẩy hết số tiền còn lại, nói: “Ta không tin, hôm qua ta thắng nhiều như vậy, hôm nay ta cũng sẽ thắng.

Ba người liếc nhau, cười ha hả chơi tiếp với Cố lão nhị, bởi dù sao chỉ trong thời gian ngắn, người ít nhất cũng đã thắng được vài chục đồng.

Cố lão nhị nhìn chằm chằm vào cái chén xúc xắc, không do dự chọn đại.

Nhưng khi mở ra, kết quả lại nằm ngoài dự đoán của gã, là tiểu.

Cố lão nhị lại thua.

Lần này, gã thua đến mức không còn một đồng nào.

Gã theo bản năng quay đầu lại nhìn về phía Cố Trần thị, thấy nàng ta đang ngồi trong phòng thêu thùa.

Ngay lập tức, gã nổi giận đứng dậy, chạy vào trong phòng lục tung khắp nơi.

Cố Trần thị vừa cầm đế giày đập vào vai gã, vừa khóc vừa gào lên: “Ngươi tìm gì, tiền bạc trong nhà sớm đã bị ngươi lấy hết rồi.

“Của hồi môn của ta cũng chẳng còn đồng nào, ngươi còn định tìm cái gì nữa?”

Cố lão nhị thua sạch tiền, nóng nảy đến đỏ cả mắt, liền vung tay tát Cố Trần thị một cái: “Đừng tưởng rằng ta không biết ngươi đã đưa của hồi môn về nhà mẹ đẻ, chính là không muốn cho ta tiêu.

“Ta mặc kệ, hôm nay ngươi không lấy ra một lượng bạc, ta sẽ đánh chết ngươi.

Cố Trần thị mở to mắt, không thể tin nổi những lời mình vừa nghe. Vừa xô đẩy Cố lão nhị vừa đau đớn mắng: “Cố lão nhị, ngươi còn có lương tâm không? Ta gả cho ngươi không biết đã tiêu xài bao nhiêu bạc lên người ngươi, ngay cả Đông Mạch cũng chưa tiêu của ta một đồng.

“Ngươi còn không biết xấu hổ đánh ta? Ngươi đánh! Có bản lĩnh ngươi đánh chết ta đi. Dù sao ta cũng không có một đồng nào cho ngươi đâu.

Lúc này, Cố lão nhị vốn đã sẵn bực bội, nghe thấy lời thách thức của Cố Trần thị, lửa giận càng bùng lên. Gã giơ tay tát nàng ta thêm một cái.

“Ta là nam nhân ngươi, ngươi dám uy hiếp ta sao? Nếu ngươi không đưa bạc, ta sẽ hưu ngươi.

Cố Trần thị kinh ngạc vô cùng. Nàng ta không ngờ rằng Cố lão nhị lại có thể nói ra những lời như vậy.

Tại sao nàng ta vẫn luôn nghe theo lời Cố lão nhị, còn không phải người nhà mẹ đẻ nói, gả chồng phải theo chồng, dù là mặc quần áo hay ăn cơm, sau này nàng ta chỉ có thể dựa vào Cố lão nhị, những người khác đều không đáng tin cậy.

Nhưng bây giờ, chỉ vì cờ bạc, Cố lão nhị lại muốn hưu nàng ta.

Ngay khoảnh khắc này, trong lòng Cố Trần thị dâng lên một chút hối hận, nhưng ngay sau đó nàng ta lại nghĩ đến những điều tốt đẹp mà Cố lão nhị từng dành cho mình, không khỏi sinh ra một chút hy vọng.

“Tướng công, ta thật sự không có bạc. Chẳng lẽ ngươi thật sự vì cờ bạc mà muốn hưu ta sao?”

Cố lão nhị tưởng nàng ta sợ, liền được đằng chân lân đằng đầu, tiếp tục gây sức ép: “Hoặc là ngươi đưa tiền cho ta ngay bây giờ, hoặc là ngươi dọn hành lý về nhà mẹ đẻ đi. Dù sao ngươi cũng chẳng có ích gì, không biết giặt giũ, không biết nấu ăn, ngay cả con cái cũng không chăm sóc tốt. Ta giữ ngươi lại để làm gì?”