Trong nhà chỉ còn lại Chu Vân Lan dẫn theo Cố Đông Mạch và đám người Cố lão nhị với đôi mắt thâm quầng.
Không sai, Cố lão nhị sắp không chịu nổi nữa. Gã đã không ngủ suốt một ngày một đêm.
Không phải gã không muốn ngủ, mà là Chu Vân Lan không cho phép gã ngủ. Mỗi khi gã vừa nhắm mắt lại, động tác bài bạc của gã chậm một giây thì cây gậy sẽ lập tức giáng xuống. Hiện tại, toàn thân gã đau đớn, cảm giác đau đớn hơn cả những lần gã bị đánh trong đời.
“Nương, con không muốn đánh bạc nữa.
” Cố lão nhị yếu ớt kéo tay áo của Chu Vân Lan, giọng cầu xin: “Con thật sự sai rồi, từ nay về sau con sẽ không đánh bạc nữa.
”
Không ngờ Chu Vân Lan lại luôn quan sát mọi biểu cảm trên mặt gã, thấy ánh mắt của gã lập loè, biết rõ là bởi vì đói khát và buồn ngủ nên mới nhận sai.
Chu Vân Lan đã muốn dạy cho gã một bài học từ lâu. Trên mặt nàng nở nụ cười nhẹ nhàng, vỗ vai gã và dịu dàng nói: “Lão nhị, đừng nói dối, ta biết ngươi rất thích đánh bạc.
”
“Ta không thể cho ngươi mọi thứ nhưng chắc chắn có thể ủng hộ sở thích của ngươi.
” Chu Vân Lan cố tình nhấn mạnh hai chữ “sở thích”, giọng điệu nặng nề.
Cố lão nhị suýt khóc, lúc này đâu còn tâm trạng nào mà vui vẻ nữa, không có gì bi thảm hơn lúc này nữa.
“Nương à.
” Cố lão nhị quỳ xuống bám lấy ống quần nàng, dập đầu cầu xin: “Nương, con thật sự sai rồi, nương cho con đi ngủ đi, con không muốn đánh bạc nữa.
”
“Như vậy sao được?” Chu Vân Lan nâng cao giọng, lắc đầu nghiêm trang nói: “Không được đâu. Ta là nương của ngươi, chẳng lẽ ta còn không biết rõ ngươi sao? Ngươi thích đánh bạc, đam mê này cũng không có gì sai cả. Chẳng phải ngươi đã thắng mười mấy lượng bạc rồi sao?
“Ngươi thắng bạc mà còn không vui?” Chu Vân Lan khó hiểu hỏi lại.
Cố lão nhị nhìn đống tiền đồng trước mặt, trong lòng cảm thấy ảm đạm, gã thật sự không vui, lúc này chỉ muốn lập tức ngã xuống mà ngủ, hóa ra đánh bạc cũng không mang lại niềm vui cho gã.
“Được rồi, đừng nói nhiều nữa, các ngươi đánh bạc tiếp đi.
” Chu Vân Lan đẩy hắn trở lại chỗ ngồi, trên mặt vẫn giữ nụ cười, nhưng tay thì dùng sức giữ hắn lại, không cho Cố lão nhị có cơ hội rời khỏi.
Hồ Vinh và hai người kia cũng muốn bỏ chạy, nhưng Chu Vân Lan kéo ghế ngồi ngay bên cạnh, ánh mắt nhìn chằm chằm vào họ, ý rõ ràng là không để ai rời khỏi. Ánh mắt cười như không cười của nàng khiến hai người kia rùng mình.
Hồ Vinh nhíu mày, trong lòng tức giận nhưng không dám phản kháng, đành tiếp tục cùng Cố lão nhị chơi bài.
Cứ thế, Cố lão nhị và ba người kia chơi liên tục suốt ba ngày. Cuối cùng, Hồ Vinh ngã gục xuống bất tỉnh, hai người kia cũng không chịu nổi nữa, lần lượt đổ gục xuống đất như những con rối bị cắt dây, không thể dậy nổi.
Cố lão nhị ngồi đó với khuôn mặt vô hồn, mắt gần như không thể mở ra, đừng nói gì đến việc lo lắng cho ba người bạn kia.
Cố Trần thị nhìn ba người nằm bất động trên đất, hoảng sợ quay sang hỏi Chu Vân Lan: “Nương, bọn họ… bọn họ có chết không?”
Đúng lúc này, Chu Vân Lan thấy mí mắt Hồ Vinh co giật. Nàng cười lạnh, bảo Cố Trần thị vào nhà lấy kim châm ra.
Chu Vân Lan đi đến bên cạnh Hồ Vinh, chính gã ta là người trước đây xúi giục Cố lão nhị sa vào cờ bạc. Nếu Cố lão nhị là tên ích kỷ thì Hồ Vinh chính là kẻ độc ác.
Chào mừng bạn đến với RIT Truyện!!!
Hiện tại RIT truyện đã có giao diện mới, với các tính năng ưu việt hơn:
+ Thêm icon chat với admin phía góc phải dưới cùng
+ Thêm các tính năng đăng ký / đăng nhập
+ Thêm mục Truyện Audio
Rất cảm ơn các bạn đã ủng hộ team mình trong suốt thời gian qua!
Donation
Ủng hộ, duy trì và phát triển https://rittruyen.com!