Xuyên Thành Ác Phụ: Nhi Tử "Hiếu Thuận" Dám Hất Bát Cơm Của Ta

Xuyên Thành Ác Phụ: Nhi Tử "Hiếu Thuận" Dám Hất Bát Cơm Của Ta

Cập nhật: 01/12/2024
Tác giả: Tô Nhu Nhu
Trạng thái: Đang cập nhật
Lượt xem: 166
Đánh giá:                      
Ngôn Tình
Huyền Huyễn
Xuyên Không
Tiểu thuyết
Truyện Cười
Truyện Ngược
Truyện Sủng
Điền Văn
Cổ Đại
Dị Năng
Gia Đấu
Hài Hước
Trọng Sinh
Cung Đấu
Nữ Cường
     
     

Nàng cười khẽ một tiếng, ngồi xổm xuống, cầm kim châm trong tay, tay nhẹ nhàng đong đưa trước mặt Hồ Vinh, miệng bình tĩnh nói: “Trước đây ta có nghe người ta nói nếu có người ngất xỉu thì cũng đừng vội. Cứ dùng kim châm đâm  mười đầu ngón tay hắn trước.

“Nếu làm vậy mà vẫn không tỉnh thì đâm vào huyệt Thái Dương. Nếu vẫn không tỉnh, có lẽ là do kim châm quá nhỏ. Đổi một cây kim to hơn, loại kim đóng đế giày ấy, bảo đảm sẽ hết bệnh ngay.

Nghe vậy, Hồ Vinh nằm trên mặt đất run lên, vội vàng bò dậy, mặt đầy hoảng loạn phòng bị. Gã ta lùi xa khỏi Chu Vân Lan hai ba bước mới dám thở phào nhẹ nhõm.

Không biết vì sao, vừa rồi gã ta có một loại trực giác rằng nếu còn nằm yên, Chu Vân Lan thực sự sẽ đâm chết mình. Gã ta không hề muốn trải nghiệm cơn đau thấu xương từ mười đầu ngón tay.

Hồ Vinh không cam lòng nhưng cũng chỉ có thể kìm nén, hạ giọng cầu xin: “Thím, nhà ta thực sự có việc gấp, thím cho ta về đi. Ta đã đánh bạc cùng Lão Nhị suốt ba ngày rồi. Bạc thì thua hết, tinh thần cũng kiệt quệ, người run lẩy bẩy, đi không nổi nữa.

Chu Vân Lan nhìn Hồ Vinh, thản nhiên đáp: “Ngươi nói vậy là sao? Rõ ràng là mấy huynh đệ các ngươi thích đánh bạc, ta còn hào phóng chuẩn bị đồ ăn, chỗ ngồi cho các ngươi. Loại chuyện tốt như thế này, ngoài Cố gia của ta thì nơi khác không có đâu. Ngươi không thể chiếm tiện nghi rồi không thừa nhận chứ.

Hồ Vinh nghẹn họng, suýt nữa tức chết. Rõ ràng Chu Vân Lan đã quyết tâm làm khó gã ta.

Mặt gã ta đầy nhẫn nhịn, tay nắm chặt thành quyền, cắn răng nói: “Thím, thật đúng là ta phải cảm ơn thím. Thím yên tâm, khi về nhà, ta sẽ bảo tức phụ mang chút rượu gạo đến biếu thím. Thím cũng biết nhà ta nổi tiếng làm rượu gạo thơm ngon. Nhưng nếu không có chuyện gì nữa, ta xin phép đi về trước.

Chu Vân Lan nhìn gã ta từ trên xuống dưới, ánh mắt dừng lại ở lớp áo lụa bên trong gã ta. Nàng hỏi vẻ như vô tình: “Hồ Vinh, ta thấy nhà ngươi càng ngày càng khá. Bên trong mặc cả lụa là, đâu có giống Cố lão nhị nhà ta, càng đánh bạc càng nghèo, chẳng còn chút gia sản, đến cơm cũng không có mà ăn. Ngươi đã chơi thân với Lão Nhị như vậy, không định giúp đỡ hắn một chút sao?”

Đồng tử của Hồ Vinh co lại, tay theo phản xạ muốn che kín lớp áo lụa bên trong. Nhưng thấy ánh mắt đầy ngụ ý của Chu Vân Lan, gã ta khựng lại, đột nhiên tỉnh ngộ. Gã ta biết Chu Vân Lan đang cảnh cáo mình, cũng rất có thể nàng đã biết chuyện gã ta phản bội đám người Cố lão nhị, lợi dụng họ ở sòng bạc để kiếm tiền boa.

Hồ Vinh lạnh cả người, nhìn Chu Vân Lan, cắn răng hỏi nhỏ, đủ để chỉ hai người nghe: “Thím rốt cuộc muốn gì?”

Chu Vân Lan cười như không cười, nói: “Ngươi đã lấy được gì từ Lão Nhị, trong lòng ngươi rõ ràng rồi.

Thứ gì đã lấy thì phải trả lại.

“Ta hiểu rồi.

” Hồ Vinh lùi lại một bước, không dám nhìn sắc mặt của đám người Cố lão nhị, loạng choạng rời khỏi Cố gia.

Cố lão nhị và Lý lão tam vẫn đang ngẩn ngơ. Hồ Đại Xuyên đứng tại chỗ một lúc lâu, vô tình gặp ánh mắt của Chu Vân Lan, trong lòng nén lửa giận, hắn ta cúi đầu, khom lưng hỏi: “Cố thím, lời vừa rồi của thím có ý gì?”

Lý lão tam và Cố lão nhị cũng không tự chủ được nhìn qua.

Chu Vân Lan vỗ nhẹ lên trán: “À, các ngươi hỏi tại sao Hồ Vinh đánh bạc cùng các ngươi mà vẫn phát tài à?”