Quả nhiên, khi được thả ra, tinh thần hắn ta mệt mỏi, vừa nhìn thấy Chu Vân Lan thì trông như mèo gặp chuột, đầy sợ hãi. Có lẽ việc mất đi chức quản sự đã khiến hắn ta bị đả kích quá lớn, về đến nhà thì ngã bệnh.
Chu Vân Lan từ phòng chứa củi đi ra, thấy Cố lão nhị và Cố lão đại đang tò mò nhìn quanh ngoài cửa.
“Nương, người đi ra rồi sao?”
“Lão nhị, ngươi đi đánh bạc…” Chu Vân Lan còn chưa nói xong thì Cố lão nhị đã khom lưng nôn mửa.
Bây giờ chỉ cần nhìn thấy bộ xí ngầu là gã đã cảm thấy kinh tởm. Chưa nói đến việc muốn đánh bạc, chỉ cần nghĩ đến thôi là gã đã có phản ứng sinh lý. Thậm chí ngay cả thắng bạc cũng chẳng còn mang lại niềm vui gì cho gã. Đương nhiên, chủ yếu là vì gã vốn không thể thắng.
Dạo gần đây, khi Chu Vân Lan có tâm trạng tốt thì nàng cũng tham gia chơi với gã vài ván, nhưng kết quả là Cố lão nhị đều thua sạch.
“Nương, con không bài bạc nữa, thật sự… Người tha cho con đi.
” Cố lão nhị kêu gào thảm thiết.
Cố lão đại đứng cạnh cũng thấy thương cảm cho gã.
Tuy bản thân hắn không được nương tin tưởng nhưng ít nhất vẫn tốt hơn lão nhị.
Rõ ràng, Cố lão đại rất vui mừng quá sớm.
Cố lão nhị lại bị Chu Vân Lan đẩy vào chơi xí ngầu tiếp. Gã nhíu mày, cảm xúc đang dần rơi vào trạng thái suy sụp.
Chu Vân Lan chẳng thèm để ý đến gã oán trách và khó chịu, quay sang dặn Cố lão đại: “Lão đại, ngươi đi mua chút liên kiều, mã bột và tằm khô. Mua trăm phần, chắc khoảng hai mươi văn một phần. Đây là sáu lượng bạc, ngươi cầm đi.
”
Cố lão đại đáp lời, cầm bạc đi trấn trên. Khi vừa vào hiệu thuốc, hắn thuận miệng hỏi giá.
“Mười tám văn một bao, ba loại thuốc này mua 300 bao, tổng cộng là năm lượng bốn trăm văn.
” Chưởng quầy hiệu thuốc tính toán trên bàn tính rồi trả lời.
Cố lão đại khựng lại, hắn đột nhiên nhận ra rằng mình có thể kiếm lời từ việc này!
Nương bảo rằng hai mươi văn một bao và cần sáu lượng bạc, nhưng giờ giá thuốc lại rẻ hơn, giúp hắn tiết kiệm được khoảng sáu trăm văn.
Ánh mắt Cố lão đại lóe lên, lòng tham bắt đầu trỗi dậy.
“Đã bao xong rồi, còn muốn nữa không?” Chưởng quầy hiệu thuốc lên tiếng nhắc nhở làm Cố lão đại bừng tỉnh, hắn mở miệng hỏi thăm tin tức: “Chưởng quầy, hỏi ngươi một chuyện, gần đây giá dược liệu đều như vậy sao? Có thay đổi gì không?”
“Giá mấy loại thuốc này hàng năm đều như thế, đã nhiều năm không thay đổi. Ngươi có việc gì sao?”
Đồng tử của Cố lão đại co lại, hắn nuốt nước miếng vì sợ hãi. Hắn bỗng nhận ra rằng nương chắc chắn đang thử thách mình, cố tình đưa ra giá cao để xem hắn có lòng tham hay không.
Rốt cuộc gần đây nương đã đến hiệu thuốc, rất có khả năng nàng đã biết rõ giá cả.
“Cảm ơn chưởng quầy.
” Cố lão đại trả tiền, mang theo số thuốc về nhà.
Khi hắn giao thuốc và trả lại sáu mươi đồng bạc thừa cho Chu Vân Lan, quả nhiên nàng nhìn hắn với ánh mắt đầy thâm ý.
Chu Vân Lan nhìn chằm chằm hắn một lúc, thấy hắn cố gắng giữ vẻ bình tĩnh, không kìm được mà bật cười: “Không tồi đâu.
”
“Nương, ý người là sao?” Cố lão đại run rẩy, cảm giác như bị nhìn thấu.
Chu Vân Lan cười nhạt: “Thật ra ta rất ngạc nhiên. Ban đầu, ta nghĩ ngươi sẽ giữ luôn số bạc thừa.
”
“Làm sao con dám chứ.
” Cố lão đại gượng cười.
“Tuy nhiên.
” Chu Vân Lan nhướng mày: “Xem ngươi ngoan ngoãn như vậy, ngươi cầm mấy đồng tiền thừa này đi.
Chào mừng bạn đến với RIT Truyện!!!
Hiện tại RIT truyện đã có giao diện mới, với các tính năng ưu việt hơn:
+ Thêm icon chat với admin phía góc phải dưới cùng
+ Thêm các tính năng đăng ký / đăng nhập
+ Thêm mục Truyện Audio
Rất cảm ơn các bạn đã ủng hộ team mình trong suốt thời gian qua!
Donation
Ủng hộ, duy trì và phát triển https://rittruyen.com!