Thời Quy cảm thấy đầu óc choáng váng, trước mắt toàn là sao, nàng mơ mơ màng màng ngẩng đầu lên, còn chưa nhìn rõ mặt mũi đối phương đã nức nở gọi: “Phụ thân ơi, con là nữ nhi ruột của người đây!
”
Sau một khoảng im lặng, không biết ai đã không nhịn được mà bật cười, không khí xung quanh Thời Tự càng thêm phần lạnh lẽo.
Thời Tự khẽ nhếch môi, trên mặt như đang cười nhưng ánh mắt lại lạnh lẽo đến đáng sợ.
Hắn giơ tay lên, ra hiệu cho đám người hầu lui xuống, sau đó mới chậm rãi bước đến trước mặt Thời Quy, thản nhiên nói: “Ừm...
. Ngươi có biết người trước đó đến tìm ta nhận thân, kết cục thế nào rồi không?”
Đó là chuyện của hai, ba năm về trước.
Lúc bấy giờ, Tiên Đế bệnh nặng, Tam hoàng tử do một tay hắn nâng đỡ trở thành người có khả năng kế thừa ngôi vị cao nhất. Mà hắn là tâm phúc của Tam hoàng tử, thế lực trong kinh thành ngày càng lớn mạnh.
Lúc trước, không biết nhà họ Lâm đã tìm được một đứa bé trai từ nơi nào, đến trước mặt hắn thề rằng đó là con ruột của hắn, lưu lạc bên ngoài đã nhiều năm, vất vả lắm mới tìm được. Bọn họ chỉ cầu xin hắn nể mặt đứa bé, tha cho nhà họ Lâm một con đường sống.
Để chứng minh thân phận của đứa bé, bọn họ còn đưa ra một miếng ngọc bội. Ngọc bội được làm từ chất liệu bình thường, toàn thân ngả vàng, bên trong có rất nhiều tạp chất, là đồ trang sức thường thấy ở các quầy hàng ven đường, giá trị cao nhất cũng chỉ một, hai lượng bạc.
Thời Tự vừa nhìn đã nhận ra đó là tín vật đính ước của hắn và thê tử.
Chỉ là trong lời nói của bọn họ có rất nhiều điểm đáng ngờ, Thời Tự nhận lấy ngọc bội, sau đó bế đứa bé về phủ, một mặt sai người đi điều tra, một mặt cẩn thận chăm sóc cho đứa bé.
Từ sau khi vào kinh thi hương gặp chuyện, đây là lần thứ ba hắn phái người đi tìm kiếm tung tích thê tử và người nhà. Hắn và thê tử thành thân năm năm, phụ mẫu đều khỏe mạnh, còn có ca tỷ đệ ruột, chưa từng có con nối dõi.
Năm đó, sau khi hắn bị hãm hại, kẻ đứng sau còn tìm đến tận quê nhà, tàn sát toàn bộ người nhà, trong đó có cả thê tử của hắn.
Lâm gia nói với hắn: "Chuyện năm đó là chúng ta làm không đúng, người nhà của ngươi bị hại tuy có liên quan đến chúng ta, nhưng đến cùng không phải chúng ta ra tay, đều là hạ nhân tự ý làm chủ. Giờ ta mang bọn họ đến giao cho ngươi xử trí, oan có đầu nợ có chủ, chỉ mong ngươi đừng làm tổn thương người vô tội.
"
"Còn đứa nhỏ này, cũng là chúng ta mất nhiều công sức mới tìm được, nguyên là thê tử của ngươi năm đó mang thai, về ngoại tộc đã tránh được một kiếp nạn, có điều lại khó sinh mà mất mạng, chỉ để lại đứa nhỏ này.
"
Thời Tự cảm thấy nực cười trước sự giả dối của đối phương, tạm thời im lặng, cũng muốn cho gã sau khi biết được chân tướng sẽ hoàn toàn mất khống chế.
Người đi dò la tin tức trở về bẩm báo, căn bản không có chuyện thê tử tránh được một kiếp nạn, không chỉ người nhà của ông bị giết hại dã man, mà ngay cả nhà thê tử của hắn cũng bị liên lụy, trong một đêm đã biến mất khỏi thôn.
Còn về phần đứa bé nam mà bọn họ mang đến, thực chất là con trai út của Lâm gia, bởi vì từ nhỏ thể yếu ớt nên vẫn luôn được nuôi dưỡng cẩn thận trong nhà, người ngoài chưa từng gặp mặt.
Giờ đây bọn họ muốn lấy giả thay thật, giả vờ là hài tử của Thời Tự, đợi hắn nuôi dưỡng hài tử lớn lên, Lâm gia cũng khôi phục nguyên khí, sau đó sẽ nội ứng ngoại hợp, cho hắn một đòn chí mạng.
Thù mới hận cũ dồn nén, Thời Tự đỏ cả mắt.
Kẻ chủ mưu gây nên hiềm khích, khiến hắn bị bức hại phải vào cung chịu cung hình bị lăng trì xử tử. Đám người Lâm gia cũng vì đủ loại tội danh mà lần lượt vào ngục, phàm là những kẻ có liên quan đến thảm án Thời gia năm đó, đều bị hắn tự tay giết chết.
Cuối cùng đứa bé trai được Thời Tự ôm về nhà nuôi dưỡng hai tháng, hắn ôm đứa bé đến trước mặt phụ mẫu nó, rồi sinh sinh dìm chết đứa bé.
Nhìn cặp phụ mẫu ôm thi thể hài tử khóc gào, Thời Tự vừa cười vừa rơi lệ.
Giọng bi thương của hắn vang lên: "Nếu không phải do các ngươi, thì hài tử của ta cũng đã lớn như nó rồi, dựa vào đâu các ngươi được hưởng niềm vui con cháu sum vầy, còn ta cả đời này chẳng còn cơ hội?"
Từ một thái giám quét dọn hèn mọn đến khi nắm giữ quyền lực trong tay, Thời Tự chỉ mất ba năm ngắn ngủi.