Nàng đã suy nghĩ rất kỹ, phủ trạch nhà nào cũng có gia đinh hoặc hộ vệ canh giữ, muốn lẻn vào trong chắc chắn là không thể.
Chưởng ấn có rất nhiều binh lính dưới trướng, phủ Thời gia lại càng khác biệt so với những phủ đệ khác. Cứ nhìn hai tên gia đinh ban nãy bắt nàng là biết, chắc chắn bọn họ là người canh giữ phủ Thời gia, không chỉ quản lý bên trong mà còn để ý đến cả những động tĩnh bên ngoài.
Thời Quy nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy muốn gặp được chưởng ấn quả thực rất khó khăn.
Cách duy nhất có thể thực hiện được có lẽ là chờ lúc chưởng ấn hồi phủ, nhân lúc đông người lẫn xe ngựa, nàng bất chấp nguy hiểm xông vào. Bất kể có thể đến trước mặt chưởng ấn hay không, ít nhất cũng phải để cho ông biết đến sự tồn tại của nàng.
Đúng rồi! Chỉ xông vào thôi thì chưa đủ, muốn tránh bị thương, nàng còn phải vừa chạy vừa hét lên.
Còn về việc nên hét cái gì...
.
Thời Quy lẩm bẩm: “Hay là gọi phụ thân.
.
. Như vậy thì cho dù ông ta không muốn nhận ta, nhưng vì có nhiều người đang xem náo nhiệt nên cũng không thể thẳng tay xử lý ta, có thể sống được ngày nào hay ngày đó.
” Nàng cảm thấy mình đã lên kế hoạch chu toàn, chỉ có điều nàng không ngờ rằng.
.
.
Thời Tự đã nửa tháng không về phủ, hôm nay có một số sổ sách cần xem xét lại được cất giữ trong phủ, hắn bèn phái Thời Nhất và Thời Nhị đến lấy. Ai ngờ vẫn còn thiếu mất mấy cuốn.
Nhìn sắc trời bên ngoài đã tối, thay vì để Thời Nhất và Thời Nhị phải chạy thêm một chuyến nữa, hắn quyết định tự mình về phủ lấy, tiện thể xem luôn số sổ sách đó, ngày mai tắm gội sạch sẽ rồi vào cung một chuyến.
Đã quyết định như vậy, Thời Tự cũng không quản giờ giấc, cảm thấy xe ngựa quá chậm, hắn liền lệnh cho người chuẩn bị ngựa, sau đó khoác áo choàng lên người, cưỡi ngựa rời khỏi nha môn.
Trước sau đều có người bảo vệ, Thời Nhất và Thời Nhị đi trước mở đường, phía sau còn có đoàn binh lính đi theo.
Càng về đêm, bóng đêm càng thêm u tối. Tiếng vó ngựa dồn dập vang lên trên đường, kinh động đến chó săn trong phủ, khiến chúng sủa inh ỏi.
Nửa đêm canh ba, ngay cả người đi tuần cũng đã nghỉ ngơi, con đường vắng lặng đến mức có thể nghe rõ tiếng gió, nào có ai rảnh rỗi đứng xem náo nhiệt như Thời Quy tưởng tượng.
Cũng may là trời đêm lạnh giá, Thời Quy vừa lạnh vừa căng thẳng nên vẫn chưa ngủ, nhờ vậy mới không bỏ lỡ Thời Tự.
Khi nghe thấy tiếng vó ngựa ầm ầm, nàng còn tưởng mình nghe nhầm.
Mãi đến khi thò đầu ra, nhìn thấy cửa lớn phủ Thời gia mở toang, gia đinh nối đuôi nhau đi ra, rất nhanh sau đó đã thắp sáng con đường trước cửa phủ, nàng mới tin vào mắt mình.
Tiếng vó ngựa ngày càng rõ ràng, ngay sau đó, khuôn mặt Thời Nhất và Thời Nhị đã hiện rõ trong tầm mắt.
Không hiểu sao, tim Thời Quy bỗng nhiên đập mạnh.
Chưa đầy hai nhịp thở, Thời Nhất và Thời Nhị đã đến trước cửa phủ, hai người nhanh chóng xuống ngựa, gia đinh đứng chờ ở cửa đã tiến lên đón lấy dây cương, sau đó lui xuống một cách thuần thục.
Thời Nhất và Thời Nhị đi đến trước mặt quản gia, giọng nói đứt quãng truyền vào tai Thời Quy.
“Chưởng ấn hồi phủ.
.
. Đã chuẩn bị đồ ăn khuya chưa.
.
.
”
Chưa kịp để quản gia trả lời, mấy con tuấn mã phía sau cũng đã dừng lại. Người đàn ông cưỡi con ngựa đi đầu xoay người xuống ngựa, chiếc áo choàng màu nâu vẽ một đường cong tuyệt đẹp trên không.
Thời Nhất ngừng nói, cùng Thời Nhị đồng loạt lùi sang một bên, cúi đầu, im lặng chờ đợi.
Quản gia và những gia đinh khác cũng trở nên căng thẳng, quản gia do dự một lát, định tiến lên phía trước hai bước thì bỗng nhiên nhìn thấy một bóng đen lao đến trong tầm mắt.
Chưa kịp nhìn rõ bóng đen đó là cái gì, tiếng đao kiếm rút ra khỏi vỏ đã vang lên, Thời Nhất quát lớn: “Bảo vệ đại nhân!
”
Cùng lúc đó, một tiếng hét xen lẫn tiếng khóc nức nở vang lên: “Phụ thân! Phụ thân ơi!
”
Thời Quy cúi đầu lao về phía trước, đến khi nhìn thấy đao kiếm sáng loáng, nàng đã không thể dừng lại được nữa.
Nước mắt nàng không kìm được mà tuôn rơi, trong lúc nguy cấp, nàng chỉ có thể gọi “phụ thân” trong vô thức.
Nhưng trước đó, vì đã buộc hai ống tay áo lại với nhau nên lúc này nàng không thể đưa tay ra, lúc cúi người né tránh đã mất đà, liền ngã nhào xuống đất, sau đó lăn về một bên.
Trùng hợp thay, Thời Tự lại đứng ngay hướng nàng lăn đến.
Thời Nhất và những người khác đứng cách đó một khoảng khá xa, không kịp thời bảo vệ, chỉ có thể trơ mắt nhìn Thời Quy lăn thẳng vào chân hắn.
Hạ bàn của Thời Tự rất vững, bị đụng phải như vậy cũng không hề nhúc nhích.
Ngược lại, Thời Quy vì phản lực mà ngã ngửa ra sau, đầu đập mạnh vào nền đá xanh.