Mặc dù Thời Tự là người duy nhất trong thôn biết đọc sách, tuổi còn trẻ đã thi đậu tú tài, nhưng nhà họ Thời không phải kiểu người thích chạy theo hào quang danh vọng. Hai đứa trẻ yêu mến nhau, nên người trong nhà cũng không can ngăn thêm.
Nhà họ Dương rất trân trọng tài hoa của Thời Tự, một lòng mong muốn trở thành thông gia với quan lão gia. Khi gả con gái, họ không yêu cầu sính lễ, chỉ hy vọng Thời Tự có thể dạy bảo con trai trưởng của họ, chỉ cần biết đọc biết viết là đủ. Sau này có thể lên trấn làm một tiên sinh kế toán.
Người con trai cả đó chính là Dương Nguyên Hưng.
Dương Nguyên Hưng cũng muốn học chút bản lĩnh, nhưng đáng tiếc đầu óc hắn ta không được thông minh, bản thân lại không muốn chịu khổ, theo học Thời Tự được hai tháng đã chịu không nổi, liền nói muốn ra ngoài thử sức, xin tỷ phu mười lượng bạc.
Cùng nhau lớn lên, nên Thời Tự và Dương Nhị Nha rất hiểu nhau. Sau khi thành thân hai năm chưa từng cãi nhau, Thời Tự chuyên tâm ôn thi, còn Dương Nhị Nha thì làm hiền nội trợ.
Có đôi lúc người trong nhà giục bọn họ sớm sinh con, hai phu thê đều đồng thanh nói: "Không vội, chờ ta/phu quân vào kinh thi xong trở về cũng chưa muộn!
" Nói xong, hai người nhìn nhau mỉm cười.
Ba năm sau, Thời Tự hai mươi tuổi, lên kinh thi.
Ai ngờ đâu tai họa ập đến, bởi vì liên tiếp thi đậu hai kỳ thi, nên Thời Tự có chút danh tiếng ở kinh thành. Có một vị tiểu thư khuê các muốn chọn hắn làm phò mã, mà người Lâm gia lại muốn kết thân với nhà vị tiểu thư kia, mặc dù Thời Tự lấy cớ đã có thê tử để từ chối, nhưng vẫn bị người Lâm gia ghi hận.
Sau đó, Thời Tự bị người Lâm gia hãm hại gian lận thi cử, không những bị tước đoạt công danh, còn bị bọn họ vu oan tội danh mưu phản, may mắn thoát chết, nhưng lại phải vào cung làm thái giám.
Chỉ một cái tên Thời Quy thốt ra, đã khiến Thời Tự không khỏi chìm đắm trong hồi ức, thật lâu sau mới hoàn hồn.
Mãi đến khi nghe thấy Thời Quy lên tiếng, hắn mới thoát khỏi hồi ức.
Thời Quy không biết hắn đang nghĩ gì, trước đó nàng còn sợ hắn khó gần, nhưng bây giờ xem ra, tuy hắn có hơi lạnh lùng, nhưng cũng không đến mức động một chút là chém giết như lời đồn.
Thời Quy thầm nghĩ: May quá, chỉ cần ông ấy không giết ta là được rồi!
Nàng suy nghĩ một chút, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, nhỏ giọng hỏi: "Người...
. a cha còn muốn hỏi gì nữa không?"
Bản lĩnh thẩm vấn của Tư Lễ Giám, đủ để khiến bất kỳ kẻ nào nghe đến cũng phải run sợ.
Là người đứng đầu Tư Lễ Giám, Thời Tự càng là cao thủ trong số đó, nếu hắn muốn, chỉ cần nửa canh giờ là có thể khiến một tiểu nha đầu bốn, năm tuổi như nàng phải khai hết mọi chuyện.
Thế nhưng không biết tại sao, hắn lại không thể nói ra lời nhốt nàng lại thẩm vấn.
Thời Tự thầm nghĩ: Nếu thật sự là nữ nhi của mình, có lẽ đây chính là phụ tử liên tâm.
Bằng không tại sao mỗi khi nhìn thấy Thời Quy rơi lệ, tim hắn lại đau nhói.
Hắn đứng dậy, đưa tay phải ra, ánh mắt dừng trên người Thời Quy, giọng nói cũng không còn lạnh lẽo như trước: "Đến đây, theo ta về nhà.
"
Nói xong, hắn nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Thời Quy, mặc kệ ánh mắt kinh ngạc của mọi người xung quanh, bước từng bước vững vàng đi vào trong phủ.
Thời Quy hít hít mũi, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, cười rạng rỡ: "Vâng ạ!
"
Chỉ là nàng không hề hay biết, khuôn mặt nhỏ nhắn dính đầy bụi đất của nàng đã bị gió đông làm cho cứng ngắc, nụ cười tự cho là xinh đẹp của nàng rơi vào trong mắt người khác, lại gượng gạo đến mức khiến người ta thương xót.
Thời Quy được đưa vào phủ, sau đó được giao cho đám nha hoàn trong phủ.
Những nha hoàn này đều được điều từ chủ viện đến, không phải là vì Thời Tự coi trọng đứa nhỏ nhặt được ở cửa, có lẽ ban đầu hắn cũng có chút kích động, nhưng chút kích động này theo lý trí trở lại cũng dần dần biến mất, nghi ngờ nhiều hơn là tình cảm.
Chỉ là trong phủ trừ chủ viện ra cũng không có nhiều hạ nhân, mà những hạ nhân này quanh năm suốt tháng cũng không hầu hạ được hai chủ tử, nửa đêm phái người đến chăm sóc Thời Quy, e là sẽ có sơ suất.
Bởi vậy, Thời Tự mới điều người trong viện của mình đến.
Từ khi thành lập phủ đến nay, phủ chỉ có một chủ nhân, tuy mấy năm nay Thời Tự đã nhận nuôi vài đứa con nuôi, nhưng quan hệ giữa bọn họ giống như chủ tớ hơn, bất kể là vì kính sợ hắn, hay là đơn thuần sợ hãi, bọn họ rất ít khi đến phủ.
Ngay cả Thời Nhất và Thời Nhị đi theo hắn lâu nhất, ngoại trừ ngày lễ Tết sẽ gọi một tiếng nghĩa phụ, còn ngày thường đều gọi hắn là đại nhân.