Cho dù hôm nay bọn họ đi theo hắn về phủ, nhưng sau khi hầu hạ hắn nghỉ ngơi, bọn họ vẫn phải quay về nha môn, trừ phi sáng sớm hôm sau có việc, được hắn cho phép mới có thể ở lại phủ nghỉ ngơi.
Thời phủ tọa lạc ở phía Tây kinh thành, chiếm diện tích khá lớn, lại mang họ của chưởng ấn TưLễ Giám, nên cũng rất nổi tiếng ở kinh thành.
Nhưng trong phủ quanh năm suốt tháng đều vắng vẻ, thỉnh thoảng có người ra vào cũng là vào lúc đêm khuya thanh vắng.
Càng có người đi ngang qua nghe thấy bên trong truyền đến tiếng khóc nỉ non như trẻ con, hòa vào gió lạnh, khiến người ta nghe mà sởn tóc gáy.
Cứ như vậy, lời đồn càng ngày càng thêm phần khuếch đại, về sau rất nhiều người không biết chuyện đều nói: "Nghe nói phủ đệ của chưởng ấn Tư Lễ Giám ở phía Tây kinh thành là một tòa nhà ăn thịt người!
"
Gặp phải những đứa trẻ thích khóc đêm, bọn họ càng có cớ để dọa: "Còn khóc nữa, cẩn thận bị người ta bắt đến phủ chưởng ấn đấy! Nơi đó chuyên bắt trẻ con bụ bẫm hay khóc, sau khi rửa sạch sẽ, bọn họ sẽ ăn thịt ngay khi còn tươi sống, đến xương cũng không còn!
"
Đứa bé: "...
.
Oa.
.
.
" Khóc to hơn.
Cũng may Thời Quy đến đây vội vàng, nếu nàng ở kinh thành thêm hai ngày nữa, chắc chắn sẽ nghe được những lời đồn đại liên quan đến Thời phủ, đến lúc đó không biết nàng còn dám đến phủ "ăn thịt người" hay không.
Bất kể nói như thế nào, sau mấy ngày lo lắng sợ hãi, Thời Quy rốt cuộc cũng có được một đêm an ổn.
Thời Tự không để ý đến nàng giữ lại, sau khi nha hoàn đến, hắn liền lấy cớ bận rộn công việc rời đi trước, nàng đuổi theo hai bước, lại bị hai tỷ tỷ dịu dàng kéo trở về.
Mới đến một nơi xa lạ, trong lòng Thời Quy không khỏi sợ hãi.
Hai nha hoàn phụ trách chăm sóc nàng có lẽ nhận ra nàng không được tự nhiên, nên cũng không lập tức giục nàng tắm rửa thay y phục, mà mỗi người một bên nắm tay, dẫn nàng đến gian phòng ấm áp bên cạnh.
"Xin hỏi tiểu thư xưng hô như thế nào? Nô tỳ là Tuyết Yên, còn vị tỷ tỷ này là Vân Trì, rất hiếm khi chủ tử dẫn người về phủ, có lẽ ngài ấy rất coi trọng tiểu thư.
"
"Phía trước có vũng nước, tiểu thư cẩn thận.
"
Bọn họ cũng không ép buộc Thời Quy trả lời, mà tự mình nói rất nhiều.
Từ phòng khách đến phòng ngủ, nghe bọn họ trò chuyện, Thời Quy cũng dần dần thả lỏng, lúc vào cửa, nàng nhỏ giọng nói: "Ta tên Thời Quy.
.
.
"
Tuyết Yên và Vân Trì liếc mắt nhìn nhau, trong mắt đều là kinh ngạc.
Các nàng đem danh tự này ở trong lòng nhắc lại vài lần, nhớ tới hai câu nhắc nhở của Thời Nhất vừa rồi, thái độ đối đãi Thời Quy càng thêm phần cẩn trọng.
"Thì ra là Thời Quy cô cương, cô nương đã dùng bữa tối chưa? Nếu chưa thì để Vân Trì ở đây với người, ta đến phòng bếp dặn dò người ta chuẩn bị chút đồ ăn, cô nương có kiêng gì không?"
Thời Quy vừa định nói không cần phiền phức, nhưng lời còn chưa ra khỏi miệng, bụng đã réo lên hai tiếng ọt ọt, khiến mặt nàng nóng bừng, cũng không còn mặt mũi nào nói mình không đói nữa.
Nàng chậm rãi lắc đầu, chợt nhớ ra điều gì đó liền nói: "Không ăn đậu phộng, ăn đậu phộng vào người sẽ khó chịu.
.
.
"
"Khó chịu sao?" Tuyết Yên nhất thời không nhịn được, buột miệng hỏi một câu.
Thời Quy không để ý lắm, chỉ giải thích từng chữ một: "Sẽ nổi mẩn đỏ, ngứa ngáy khó chịu, lại còn có thể bị gãi trầy xước, đau lắm.
"
Đây là điều nàng phát hiện ra vào tháng trước.
Lúc trước, Dương Nguyên Hưng mua một gói bánh nướng đậu phộng về ăn tạm, hào phóng chia cho nàng một nửa, ai ngờ nàng mới ăn được hai miếng đã ngứa ngáy khắp người, chẳng mấy chốc đã nổi mẩn đỏ toàn thân.
May mà nàng ăn không nhiều, không gây ra phản ứng gì nghiêm trọng, nhưng lần đó bị nổi mẩn đỏ mất gần nửa tháng mới khỏi hẳn. Hơn nữa còn có rất nhiều vết mẩn bị nàng gãi trầy xước chảy mủ, may nhờ có trời lạnh nên mới không chuyển biến xấu đi, nhưng sau khi khỏi hẳn cũng để lại rất nhiều vết sẹo lớn nhỏ.
Từ đó Thời Quy biết, nàng bị dị ứng với đậu phộng.
Nghe nàng nói xong, Tuyết Yên bừng tỉnh đại ngộ, nàng ấy mỉm cười nói: "Cô nương yên tâm, chủ tử cũng không ăn được đậu phộng, từ trước đến nay trong phủ chưa từng xuất hiện đậu phộng.
"
Thời Quy nghiêng đầu, có chút bất ngờ trước kết quả này.
Tuyết Yên lại hỏi nàng thích ăn gì, Thời Quy cũng không có yêu cầu gì thêm.
Tuyết Yên đi chuẩn bị đồ ăn, còn Vân Trì thì dẫn nàng đi vào sâu trong noãn các, càng vào sâu bên trong càng thấy ấm áp, đợi đến khi ngồi xuống chiếc giường nhỏ ở tận trong cùng, trên người Thời Quy đã toát ra một lớp mồ hôi mỏng.