Vân Trì khẽ khụy gối trước mặt nàng, dịu dàng nói: "Hay là Thời cô nương cởi áo khoác bông ra trước đi? Trong noãn các này có địa long, từ đầu đông đã bắt đầu đốt rồi, trong phòng ấm áp lắm, lát nữa cô nương ăn xong, ta sẽ sai người mang thùng tắm đến, hầu hạ cô nương tắm rửa thay quần áo, cô nương thấy thế nào?"
Thời Quy kỳ thực cũng không có chủ kiến gì, nhưng nàng cũng biết bộ dạng hiện tại của mình trông rất khó coi, đã lâu rồi nàng chưa được tắm nước nóng, cũng nên tắm rửa thay xiêm y.
Nàng khẽ gật đầu, đáp nhỏ một tiếng gần như không thể nghe thấy.
Vốn dĩ đến noãn các là để sưởi ấm, nhưng Vân Trì cũng không nhàn rỗi.
Nàng ấy đợi đến khi Thời Quy thích ứng được một chút, liền giúp nàng cởi bỏ hết quần áo bên ngoài, cuối cùng chỉ còn lại một chiếc áo trong màu xám đầy những miếng vá, may mà trong phòng ấm áp, bằng không trông thật không ra thể thống gì.
Thời Quy cúi đầu nhìn xuống, nhìn thấy những ngón tay đen nhẻm của mình. Ngón tay nàng vừa đỏ vừa sưng, kẽ móng tay cũng đầy bùn đất, đặt cạnh mười ngón tay thon dài của Vân Trì, khiến nàng bỗng dưng cảm thấy xấu hổ vô cùng, vô thức muốn rụt tay về.
Nhưng Vân Trì dường như đã lường trước được phản ứng của nàng, vội vàng đưa tay nắm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng, lực đạo không nặng, nhưng Thời Quy có giãy giụa cũng không thoát ra được.
Chỉ có thể trơ mắt nhìn Vân Trì dùng khăn ấm lau đi lớp bùn đất trên tay nàng, để lộ ra đôi bàn tay chi chít những vết nứt nẻ do lạnh giá.
Giọng nói Vân Trì đầy thương xót, nàng ấy muốn chạm vào nhưng lại sợ làm nàng đau: "Chắc là đau lắm, lát nữa ta đi tìm phủ y đến xem cho Thời cô nương, xem vết nứt trên tay rồi xem những vết thương khác trên người, nếu cô nương còn cảm thấy khó chịu ở đâu thì nhất định phải nói ra nhé.
"
Thời Quy khẽ co những ngón tay lại, mấp máy môi, nhưng lại không biết nói gì, chỉ có thể cúi đầu thấp hơn, lí nhí đáp một tiếng "Dạ".
Đợi Vân Trì lau sạch sẽ hai tay và khuôn mặt cho nàng, Thời Quy nhất quyết không chịu để nàng ấy lau chân cho mình nữa, nàng ôm chặt lấy đầu gối, hai má đỏ bừng, không biết là do nóng hay do xấu hổ.
"Ta, ta có thể tự lau...
.
"
Vân Trì thấy khuyên thế nào cũng không được, cũng không muốn đôi co với nàng nữa, chỉ đành chuẩn bị khăn ấm, kiên nhẫn lùi về sau vài bước, dịu dàng nói: "Được rồi, Thời cô nương cứ tự nhiên.
"
"Vậy ta quay mặt đi, đợi cô nương lau xong thì ta quay lại nhé?"
"Ừm.
.
.
" Thời Quy cẩn thận quan sát nàng ấy, thấy trên mặt nàng ấy không có vẻ gì là chê bai, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm. Nàng vội vàng nhận lấy khăn mặt, sau khi xác định Vân Trì sẽ không quay đầu lại, nàng mới cúi người cởi giày và tất ra. Nói thật lòng, chân nàng cũng không có mùi gì lạ.
Nhưng dù sao cũng lâu ngày không được lau rửa, lòng bàn chân và mu bàn chân đều bám một lớp bụi bẩn dày cộm, chỉ lau một cái mà chiếc khăn lụa trắng tinh đã đen kịt.
Thời Quy nhăn mũi, càng thêm phần may mắn vì đã không để Vân Trì động tay.
Nàng đặt chân trần xuống mặt đất, có lẽ là do địa long dưới sàn, mặt đất không hề lạnh, ngược lại còn ấm áp vô cùng, nàng thoải mái cử động các ngón chân.
Thời Quy vừa mới nhúng khăn vào chậu nước ấm thì nghe Vân Trì hỏi: "Thời cô nương muốn đổi khăn mặt à? Có cần ta giúp không?"
Thời Quy giật mình, vội vàng từ chối: "Không, không cần đâu! Ta, ta tự làm được.
.
. Tỷ đừng quay đầu lại.
.
.
" Trong giọng nói mang theo vẻ cầu xin, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Vân Trì.
May là Vân Trì vẫn luôn ghi nhớ lời hứa, không đợi Thời Quy lên tiếng, trước sau vẫn không hề quay đầu lại.
Dù vậy, Thời Quy vẫn cố gắng tăng tốc.
Nàng cũng không quay lại giường nhỏ ngồi nữa, mà trực tiếp ngồi xổm bên cạnh chậu nước, liên tục rửa bốn năm lần, cho đến khi đôi chân lộ ra màu trắng nõn vốn có.
Chỉ là nước trong chậu sau khi nhúng mấy chiếc khăn bẩn vào đã đổi màu.
Ngay cả chiếc khăn lụa nàng dùng để lau chân cũng bị dính bẩn, có chà xát thế nào cũng không sạch.
Ngay lúc Thời Quy cầm chiếc khăn bẩn không biết làm sao, Vân Trì ở cách đó không xa lên tiếng: "Thời cô nương lau xong chưa? Ta có thể quay lại chưa?"
Thời Quy bất đắc dĩ, chỉ đành đáp: "Ừm.
"
Vân Trì khẽ cười, chậm rãi xoay người lại, thấy tư thế của nàng cũng không nói gì thêm, chỉ dịu dàng nhận lấy chiếc khăn từ tay nàng: "Cô nương đừng lo, lát nữa ta mang đi giặt là được.
"
Nàng ấy thử đặt tay lên lưng Thời Quy, thấy nàng không phản kháng, liền vòng tay qua đầu gối nàng, hơi dùng sức một chút, trực tiếp bế nàng lên.
Chưa để Thời Quy kịp bối rối thì đã nghe thấy giọng nói của Vân Trì từ trên đỉnh đầu truyền đến.