Xuyên Thành Khuê Nữ Của Chưởng Ấn Âm Lãnh

Xuyên Thành Khuê Nữ Của Chưởng Ấn Âm Lãnh

Cập nhật: 26/12/2024
Tác giả: Họa Tam Xuân
Trạng thái: Đang cập nhật
Lượt xem: 1,274
Đánh giá:                      
Điền Văn
Cổ Đại
Gia Đấu
Cung Đấu
Xuyên Sách
     
     

Hạ nhân quỳ rạp trước cửa, run rẩy nói: "Dạ...

. Nô tài cũng không biết chuyện gì xảy ra, chỉ khoảng nửa canh giờ, phủ y cũng cảm thấy kỳ lạ, đã dùng mọi cách để hạ sốt nhưng vẫn không hiệu quả.

"

"Tuyết Yên cô nương sợ chậm trễ nên sai nô tài đến bẩm báo với đại nhân.

"

Hắn ta còn đang định hỏi có nên ra ngoài mời lang trung khác hay không, thì bên cạnh bỗng có một cơn gió thổi qua, ngẩng đầu lên nhìn, đã không thấy ai trong phòng nữa, do đi quá vội vàng, ngay cả áo choàng trên giá cũng không kịp lấy.

Bên Tây Sương Các lúc này cũng đang gà bay chó sủa.

Vị phủ y kia vừa mới rời khỏi noãn các, còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm thì lại bị hạ nhân của Tây Sương Các mời đến.

Lúc đầu, ông ta cũng không để tâm lắm, bởi vì cách đây không lâu ông ta vừa mới khám cho tiểu cô nương kia, ngoài việc tay chân bị nứt nẻ, thân thể gầy yếu ra thì không có bệnh gì nghiêm trọng.

Hạ nhân Tây Sương Các tuy nói nàng bị sốt cao, nhưng ông ta chỉ nghĩ là nhiễm phong hàn bình thường, chỉ cần dùng khăn ấm lau người, cho uống thuốc hạ sốt, nghỉ ngơi ba, bốn ngày là khỏi.

Nào ngờ đâu, đã dùng đến hơn mười cái khăn ấm, cho uống hết hai chén thuốc, mà tiểu cô nương trên giường không những không thuyên giảm, ngược lại hai má còn đỏ bừng, miệng không ngừng lẩm bẩm nói mê sảng.

Tuyết Yên và Vân Trì một người đầu giường, một người cuối giường, liên tục thay phiên nhau xoa bóp tay chân cho Thời Quy.

Vị phủ y kia vốn đã hoang mang vì chứng bệnh lạ, giờ lại nhìn thấy thái độ của hai nha hoàn, càng thêm sợ hãi, run rẩy sai đệ tử đi lấy sách thuốc, bản thân thì đi đi lại lại trong phòng.

Lúc Thời Tự chạy đến, vừa bước vào đã nghe thấy tiếng kêu thê lương.

Cơ thể nhỏ bé của Thời Quy co giật, trên mặt lộ rõ vẻ đau đớn, miệng không ngừng lẩm bẩm, không biết nàng mơ thấy gì, bỗng nhiên hét lên: "Phụ thân cứu con!

"

Sắc mặt Thời Tự biến đổi, hắn bước nhanh qua bình phong, nhìn thấy cảnh tượng trên giường.

Chỉ thấy hai cánh tay Thời Quy vùng ra khỏi tay Tuyết Yên, không ngừng đập loạn xạ, do bị bệnh, hơi thở của nàng trở nên khó khăn, chỉ kêu được hai tiếng đã ho khan dữ dội.

Cách đây không lâu hắn còn nhìn thấy dáng vẻ ngoan ngoãn của nàng, vậy mà bây giờ lại chứng kiến nàng bệnh nặng nằm trên giường, Thời Tự cảm thấy trong lòng vô cùng khó chịu, bước chân càng thêm vội vàng.

Nhìn thấy hắn đến, Tuyết Yên và Vân Trì vội vàng đứng dậy, lại cùng lui đến chân giường, nhường chỗ cho hắn.

Về phần tên phủ y bất tài kia sớm đã run rẩy quỳ rạp dưới đất, trán chạm đất, môi run run hồi lâu, thần sắc hoảng sợ, chẳng nói nên lời.

Thời Tự vừa chạm vào tay Thời Quy đã cảm thấy lòng bàn tay nóng hổi.

Hắn tức giận quát: "Chuyện này là sao? Vừa rồi không phải vẫn khỏe sao?"

Có hạ nhân bưng nước nóng từ ngoài trở về, vừa vào cửa đã nghe thấy tiếng quát, sợ hãi quỳ xuống, nước nóng trong chậu bắn tung tóe đầy tay cũng không hay biết.

Đại phu ấp úng hồi lâu, Tuyết Yên vội đáp: "Bẩm đại nhân, lúc nãy cô nương vẫn khỏe, nô tỳ và Vân Trì canh nàng ấy ngủ say mới lui ra, không hề có biểu hiện gì khác thường.

"

"Nhưng hai người nô tỳ chỉ ra ngoài một lát, đã nghe tiếng cô nương kinh hô, vội vàng vào trong thì thấy người nóng ran, lập tức gọi phủ y đến, lau người cho tiểu thư rồi cho uống thuốc, nửa canh giờ trôi qua vẫn không thuyên giảm, nô tỳ bất lực, đành phải kinh động đến ngài.

"

Thời Tự nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng của Thời Quy, không ngẩng đầu hỏi: "Phủ y đâu?"

"Có tiểu nhân!

" Phủ y thấy không thể trốn tránh, run rẩy quỳ gối, cúi đầu đáp: "Tiểu nhân đã xem mạch cho cô nương, mạch tượng cho thấy chỉ là phong hàn thông thường, tiểu nhân đã kê thuốc trị phong hàn, ai ngờ.

.

.

"

Thời Tự nổi giận ngắt lời: "Vô dụng thì không biết đổi phương thuốc khác sao!

"

Phủ y dập đầu: "Đã đổi rồi ạ! Tiểu nhân thấy tiểu thư sốt cao không giảm, sợ tổn thương đến tỳ phế nên đã đổi phương thuốc, còn cố ý tăng liều lượng, nhưng vẫn không hiệu quả!

"

"Vô dụng…"

"Phụ thân ơi cứu con!

"

Tiếng quát của Thời Tự bị tiếng kêu sợ hãi trên giường cắt ngang, ngay sau đó, một đôi tay nóng như lửa bám chặt lấy tay hắn, như túm được cọng cỏ cứu mạng.

Thời Quy cố gắng mở mắt, mơ màng nhìn thấy bóng dáng Thời Tự, mí mắt nàng giật giật, nước mắt lưng đầy hốc mắt bỗng chốc rơi xuống.

--Ngay lúc trước, nàng mơ một giấc mơ.

--Một giấc mơ dài đến năm năm.

Có lẽ vì đã có lời hứa của phụ thân, nên khi vào đến nội thất, Thời Quy không còn quá lo lắng, nàng làm theo lời Tuyết Yên, cởi bỏ xiêm y mới, thay một bộ trung y mềm mại mỏng nhẹ.