Xuyên Thành Khuê Nữ Của Chưởng Ấn Âm Lãnh

Xuyên Thành Khuê Nữ Của Chưởng Ấn Âm Lãnh

Cập nhật: 26/12/2024
Tác giả: Họa Tam Xuân
Trạng thái: Đang cập nhật
Lượt xem: 1,274
Đánh giá:                      
Điền Văn
Cổ Đại
Gia Đấu
Cung Đấu
Xuyên Sách
     
     

Vân Trì sợ ban đêm nàng ngủ mê sờ soạng làm đau tóc, bèn tìm một sợi dây lụa đỏ, buộc hờ ở đuôi tóc cho nàng, như vậy khi nằm xuống, tóc sẽ được hất lên đỉnh đầu, dù nàng có ngủ không ngon cũng không bị đau.

Chăn trên giường cũng đã được thay mới, chăn gấm màu xanh thêu hoa văn tường vân bằng chỉ vàng, xung quanh viền một lớp lông cừu mềm mại. Lông cừu được xử lý tốt, vùi mũi vào cũng không thấy mùi hôi, chỉ thoang thoảng hương bưởi nhàn nhạt.

Không biết bông trong chăn được làm từ loại bông gì, chăn tuy to và dày nhưng đặt lên người lại không hề thấy nặng, người ngủ bên trong chắc chắn sẽ không thấy chút áp lực nào.

Trong số những chiếc chăn mà Thời Quy từng đắp, chưa có chiếc chăn nào ấm áp và dễ chịu hơn chiếc chăn này.

Nàng ngoan ngoãn chui vào trong chăn, đến khi Tuyết Yên tắt nến, nàng mới hỏi: "Ngày mai ta vừa mở mắt đã có thể nhìn thấy phụ thân sao?"

Tuyết Yên ngẩn người, cười đáp: "Chuyện này nô tỳ không biết, nhưng đại nhân đã hứa với cô nương, chắc chắn sẽ không nuốt lời, cho dù không thể vừa mở mắt đã thấy thì cũng không chậm trễ lâu đâu.

"

Trùng hợp là, đây cũng chính là suy nghĩ của Thời Quy.

Chỉ là nàng còn chút do dự, nên muốn nghe người khác khẳng định.

Giờ đã được như ý, nàng mỉm cười ngại ngùng, hình như nhận ra vẻ lúng túng trên mặt Tuyết Yên, nàng vội vùi mặt vào trong chăn, mãi đến khi gần nửa khuôn mặt biến mất trong chăn mới từ từ nhắm mắt lại.

Vốn tưởng rằng đến một nơi ở mới, nàng phải mất một thời gian mới thích nghi được.

Nhưng Thời Quy vừa nhắm mắt chưa được bao lâu, đã cảm thấy ý thức mơ hồ, linh hồn như rời khỏi thể xác, cả người nhẹ bẫng, rơi vào giấc mộng.

Thời Quy biết rõ mình đang nằm mơ, nhưng không hiểu sao lại không thể tỉnh lại.

Càng chìm sâu vào giấc mơ, nhiệt độ cơ thể nàng càng tăng cao, một bên là cơn đau thể xác, một bên là ý thức mơ hồ, hai cảm giác đan xen khiến nàng càng thêm tỉnh táo.

Nàng như một vị khách qua đường, tận mắt chứng kiến "Thời Quy", hay nói đúng hơn là quá khứ của nàng, những tháng ngày nương tựa vào mẫu thân.

Một nữ nhân mang thai, trượng phu đã mất, cho dù có ngoại tộc làm chỗ dựa, cũng không tránh khỏi những lời đàm tiếu của người đời, huống chi với thứ nữ đã đi gả đi như Dương Nhị Nha, nhà họ Dương cũng chẳng coi trọng gì.

Nhà họ Dương có bảy người con, ba trai bốn gái, con trai là để nối dõi tông đường, đương nhiên được cưng như trứng mỏng.

Còn những cô con gái, gả vào nhà giàu có thì là con ngoan của nhà họ Dương, còn nếu nhà chồng nghèo khó thì cả đời cũng chẳng muốn nhìn mặt. Giống như Dương Nhị Nha, phải chạy về nhà mẹ đẻ nương tựa, thì bị người ta khinh thường cũng đúng thôi.

Lúc trước, khi nhà họ Thời gặp chuyện, Dương Nguyên Hưng cũng vừa làm ăn thất bại trở về, hắn ta muốn vay thêm chút bạc của tỷ phu nhưng ngại ngùng không dám mở lời, nên nhờ mẫu thân gọi Dương Nhị Nha về, muốn nhờ nàng nói đỡ giúp.

Cũng chính vì hôm đó Dương Nhị Nha về nhà mẹ đẻ, nên mới may mắn thoát chết.

Sau đó, khi phát hiện tất cả mọi người trong nhà họ Thời đều chết thảm, nhà họ Dương vừa sợ hãi, vừa lo lắng sẽ bị liên lụy, cuối cùng quyết định bỏ trốn, chờ thêm vài năm khi mọi chuyện lắng xuống mới quay về.

Lúc đó, Dương Nhị Nha phát hiện mình đã mang thai hai tháng, nàng biết chắc đã có chuyện không hay xảy ra với trượng phu.

Nàng không kịp thu xếp cho người nhà, chỉ có thể uống bát thuốc an thai này đến bát thuốc an thai khác, cố gắng kìm nén nỗi đau và sự lo lắng trong lòng, mang theo chút vốn liếng tích cóp được sau khi gả đi, dùng hai mươi lượng bạc để đổi lấy việc nhà mẹ đẻ cho nàng đi theo.

Bất kể người nhà họ Dương đối xử với nàng thế nào, ít nhất nàng cũng đã thoát chết, đứa con trong bụng cũng được bình an.

Sau đó, đứa bé chào đời, Dương Nhị Nha đặt tên con là Thời Quy.

Tuy Dương Nhị Nha có chút vốn liếng, nhưng cũng hiểu "cửa nhà quả phụ", nàng ở nhà họ Dương tuy bị ghẻ lạnh, nhưng ít nhất vẫn được bình an, có thể bảo vệ con gái.

Thời Quy nhìn thấy, vì lúc mang thai Dương Nhị Nha đã quá lao lực, sau khi sinh sữa không đủ. Để xin được bát sữa dê cho con, nàng phải làm việc cho nhà người ta cả ngày, vất vả lắm mới được về nhà, lại còn bị mẫu thân và tẩu tẩu hắt hủi, dọn dẹp nhà cửa đến tận nửa đêm.

Thời Quy nhìn thấy, đám trẻ con nhà họ Dương thường bắt nạt nàng, giật tóc, bỏ côn trùng vào trong áo, phải thấy nàng khóc chúng mới hả hê, còn Thời Quy từ nhỏ đã hiểu chuyện, chưa từng than thở với mẫu thân một lời.