Xuyên Thành Khuê Nữ Của Chưởng Ấn Âm Lãnh

Xuyên Thành Khuê Nữ Của Chưởng Ấn Âm Lãnh

Cập nhật: 26/12/2024
Tác giả: Họa Tam Xuân
Trạng thái: Đang cập nhật
Lượt xem: 1,274
Đánh giá:                      
Điền Văn
Cổ Đại
Gia Đấu
Cung Đấu
Xuyên Sách
     
     

Thấy trời sắp sáng rồi, hắn ta uống cạn chỗ rượu còn lại trong bình, bỗng nhiên nhớ ra chuyện gì đó, liền lớn tiếng gọi tiểu nhị đang ngủ gật ở quầy. Lúc đầu hắn ta còn biết kiềm chế âm lượng, nhưng gọi hai lần mà tiểu nhị vẫn không nghe thấy, hắn ta lập tức mất kiên nhẫn: "Ta đang hỏi ngươi kinh thành có kỹ viện nào nổi tiếng!

"

Tiểu nhị giật mình tỉnh giấc, phản ứng đầu tiên là đánh giá cách ăn mặc của Dương Nguyên Hưng, nhưng có lẽ là do ánh mắt hắn ta kém cỏi, nhìn nửa ngày cũng không nhìn ra nổi Dương Nguyên Hưng lấy đâu ra tiền mà đi những nơi như vậy.

Nhưng với phương châm khách hàng là thượng đế, tiểu nhị cũng không nói gì thêm, mà cười nịnh nọt đáp: "Vị đại gia này, tiểu nhân chưa từng đến những nơi như vậy, những điều tiểu nhân biết đều là nghe khách nhân kể lại, không biết là có chính xác hay không.

"

"Không sao, ngươi cứ nói đi.

" Dương Nguyên Hưng nói: "Không chỉ là kỹ viện nổi tiếng, mà còn có những tú bà nào mua nữ đồng giá cao, ngươi có biết không?"

Đúng vào lúc hắn ta đang hỏi thăm tiểu nhị, thì ám vệ của Tư Lễ Giám đã đến.

Nghĩ đến chủ tử đang nóng lòng chờ đợi, ám vệ cũng không thèm quan tâm đến những người xung quanh, sau khi xuất hiện đã lập tức trói Dương Nguyên Hưng lại. Tiếp đó ném một tấm lệnh bài đặc biệt của Tư Lễ Giám xuống đất, những kẻ nhìn thấy tấm lệnh bài này, tự khắc sẽ biết điều mà im miệng.

Quả nhiên, tiểu nhị và những vị khách trên bàn còn lại đều im như thóc, không những không dám ngăn cản, mà còn thức thời xoay người sang chỗ khác, coi như không nhìn thấy gì cả.

Từ khách điếm đến phủ, Dương Nguyên Hưng không ngừng chửi rủa.

Mãi đến khi bị nhốt vào nhà kho, ám vệ lo lắng những lời lẽ bẩn thỉu của hắn ta sẽ khiến chủ tử phải khó chịu, cho nên mới tìm một miếng giẻ lau ở góc tường, cũng chẳng thèm quan tâm miếng giẻ đó có bao nhiêu bụi bẩn, nhét thẳng vào miệng Dương Nguyên Hưng.

"Ưm ưm ưm...

.

" Các ngươi là ai!

"Ưm ưm!

" Thả ta ra!

Dương Nguyên Hưng trừng mắt đầy giận dữ, tay chân bị trói chặt khiến hắn ta giãy giụa mãi mà không thoát được. Sau cùng, hắn ta ngã nhào xuống đất, lăn lộn mấy vòng nhưng vẫn không tài nào đứng dậy.

Lúc Thời Tự đến, Dương Nguyên Hưng đang dùng bả vai chống xuống đất, cố gắng dùng hết sức lực để xoay người lại, nhưng do hắn ta quanh năm lười biếng, vì vậy dù có cố gắng thế nào cũng vô dụng, thậm chí đầu còn bị sung huyết do cúi quá lâu.

Cánh cửa gỗ của nhà kho bị đẩy ra, phát ra tiếng xiềng xích va chạm leng keng.

Dương Nguyên Hưng giật mình, theo bản năng ngẩng đầu lên nhìn xem là ai.

Nhưng hắn ta chỉ cảm thấy đau nhói ở đỉnh đầu, một bàn chân giẫm mạnh lên gáy hắn ta, trán hắn ta đập mạnh xuống đất, đau đến mức trước mắt tối sầm: "Ưm.

.

.

"

Hai ám vệ thắp sáng ngọn nến trong nhà kho, sau đó cung kính đứng sang hai bên.

Thời Tự chỉnh lại ống tay áo, liếc mắt nhìn xuống hỏi: "Đây chính là người mà ta muốn tìm? Sao lại bịt miệng hắn ta lại?"

"Bẩm chủ tử, người này chính là Dương Nguyên Hưng, hôm nay vừa đến kinh thành, do hắn ta ăn nói lỗ mãng, thuộc hạ sợ hắn ta làm bẩn lỗ tai của chủ tử, cho nên mới tự ý bịt miệng hắn ta lại.

"

Thời Tự khẽ gật đầu, nhìn vẻ mặt của hắn có vẻ cũng không để tâm lắm.

Hắn cúi đầu đánh giá người đang nằm bên dưới, mặc cho Dương Nguyên Hưng vùng vẫy dưới chân mình hồi lâu, sau đó mới chậm rãi nhấc chân lên, còn chưa đợi đối phương kịp phản ứng, hắn đã giơ chân đá mạnh vào bả vai đối phương.

Cú đá này hắn dùng toàn bộ lực, đá văng Dương Nguyên Hưng ra xa cả thước.

Ngay sau đó, hai ám vệ một bên giữ chặt hai tay, một bên túm tóc, hung hăng kéo đầu hắn ta ngẩng lên, ép hắn ta phải nhìn thẳng vào mắt Thời Tự.

Bốn mắt nhìn nhau, phản ứng của hai người hoàn toàn khác biệt.

Mặc dù Thời Tự đã chuẩn bị tâm lý từ trước, nhưng khi nhìn thấy dung mạo của Dương Nguyên Hưng, hắn vẫn không nhịn được mà nhắm chặt hai mắt, trong lòng ngũ vị tạp trần, không phân biệt được là vui mừng nhiều hơn, hay là hối hận nhiều hơn.

Còn Dương Nguyên Hưng thì vô cùng khiếp sợ, hai mắt trợn trừng, miệng bị bịt kín cũng cố gắng há hốc, cả người trông vô cùng buồn cười.

Ánh mắt hắn ta lướt qua khuôn mặt Thời Tự, sau đó nhìn đến trang phục trên người hắn. Với tầm nhìn hạn hẹp của mình, hắn ta không thể nào biết được bộ trang phục kia đáng giá bao nhiêu, nhưng chỉ cần nhìn thấy ngọc bội trên eo Thời Tự, đã đủ khiến hắn ta phải thèm thuồng.

Phát tài rồi.

Ngay lập tức, trong đầu Dương Nguyên Hưng chỉ còn lại một suy nghĩ duy nhất này.

Sau khi khiếp sợ qua đi, hắn ta càng ra sức giãy giụa hơn.