Huống hồ tám chín phần mười Thời Quy chính là nữ nhi của hắn, cho dù chỉ là một đứa trẻ hắn tình cờ gặp gỡ, thì hắn cũng không thể nào làm ngơ trước hành vi của Dương Nguyên Hưng.
"Hắn ta đang ở đâu?"
"Tạm thời giam giữ ở nhà kho phía sau hậu viện, nếu chủ tử muốn thẩm vấn, thuộc hạ sẽ áp giải hắn ta đến địa lao của Tư Lễ Giám.
"
Thời Tự cười lạnh một tiếng: "Không cần, cứ mang tất cả hình cụ trong phủ đến đây là đủ rồi.
"
Hắn chỉ hy vọng vị tiểu cữu tử đã lâu không gặp này của mình có thể kiên cường một chút, đừng có chưa tra tấn được một vòng đã tắt thở, như vậy thì uổng công hắn muốn thay Thời Quy trút giận.
Nhìn thấy sát khí ngùn ngụt trên người Thời Tự, ám vệ nín thở, lặng lẽ đem bộ ngân châm mình cất giữ kỹ càng thêm vào trong số hình cụ.
Kinh thành ban bố lệnh giới nghiêm, sau giờ Tuất trên đường sẽ không cho phép bá tánh đi lại.
Dương Nguyên Hưng vừa vào thành đã bị đám tiểu thương vây quanh, những lời nịnh nọt dỗ ngọt khiến hắn ta như lạc vào chốn bồng lai, chỉ lo lấy tiền bạc ra để ra oai, hoàn toàn không biết Thời Quy đã không thấy tăm hơi từ lúc nào.
Lúc vừa mới phát hiện Thời Quy đi lạc, hắn ta cũng có chút hoảng loạn trong chốc lát, hắn ta hỏi han khắp nơi nhưng chẳng thu hoạch được gì, cuối cùng cũng có một hán tử tốt bụng chỉ điểm cho vài câu.
Người nọ nói: "Nếu hài tử chỉ là đơn thuần đi lạc, vậy thì ngươi không cần phải lo lắng, kinh thành ban đêm có lệnh giới nghiêm, đến giờ giới nghiêm mà còn ở trên đường đều sẽ bị áp giải đến nha môn, phải chờ người nhà đến chuộc mới có thể ra ngoài.
"
"Chỉ cần hài tử nhà ngươi không phải bị người ta bắt cóc, thì ngày mai ngươi hãy đến các nha môn một chuyến, hơn phân nửa là có thể tìm được. Ta hớ hình như phải nộp một đồng hay là hai đồng tiền chuộc gì đó, chi tiết cụ thể thì ngươi đến nha môn rồi hỏi lại vậy.
"
Vẻ mặt Dương Nguyên Hưng liên tục thay đổi, nghe đến cuối cùng còn phải nộp tiền chuộc, rốt cuộc nhịn không được mà khạc nhổ một bãi nước bọt, miệng không ngừng mắng chửi: "Tiểu tiện nhân, lại dám gây thêm phiền phức cho lão tử! Chờ lão tử tìm được ngươi, nhất định sẽ cho ngươi một bài học nhớ đời...
. Nhìn cái gì mà nhìn, chưa thấy ai lạc mất con bao giờ à!
"
Hán tử kia tốt bụng chỉ điểm cho hắn ta, không nhận được lời cảm tạ cũng đành, vậy mà còn bị hắn ta mắng cho một trận, nhưng hắn cũng không phải kẻ dễ bắt nạt, sắc mặt lập tức lạnh xuống, giơ nắm đấm lên cao: "Ngươi nói lại lần nữa xem?"
"Ta nói.
.
.
" Dương Nguyên Hưng nhìn thấy sự chênh lệch chiều cao giữa hai người, đành phải nuốt cơn giận vào trong bụng, hít một hơi thật sâu, sau đó xoay người bỏ đi.
"Cái thứ gì thế không biết!
" Hán tử hừ lạnh một tiếng, sau đó ném chuyện xui xẻo này ra sau đầu.
Có lời chỉ điểm của hán tử kia, Dương Nguyên Hưng cũng không còn lo lắng nữa.
Hắn ta nào chỉ là không lo lắng, mà là hoàn toàn mặc kệ, ung dung đi tìm một khách điếm. Vừa hỏi giá cả xong, thì phát hiện với số tiền mình có, hắn ta chỉ có thể ở phòng ngủ tập thể rẻ nhất, bao gồm hai bữa cơm đạm bạc, một ngày hết một trăm hai mươi văn tiền, vừa vặn nằm trong phạm vi có thể chi trả của hắn ta.
Hắn ta ăn một bữa cơm qua loa cho xong bữa, sau đó quay về phòng ngủ một mạch đến tối. Khi tỉnh dậy lại tiếp tục ăn, còn tự nhiên như ruồi mà ngồi chung bàn với người bên cạnh, ba hoa khoác lác đến tận giờ giới nghiêm.
Kinh thành giới nghiêm ban đêm, trên đường không được phép có người qua lại, nhưng ở trong nhà của bá tánh hoặc là trong khách điếm thì không nằm trong phạm vi quản thúc.
Mà khách điếm Dương Nguyên Hưng đang ở cũng không phải nơi đàng hoàng gì, cách cửa thành chỉ có một con đường, hơn nữa giá cả lại rẻ, cho nên nơi đây phần lớn là những thành phần bất hảo từ nơi khác đến, chỉ cần không quá đáng thì chưởng quầy cũng sẽ làm lơ cho qua.
Dương Nguyên Hưng rất ít khi gặp được những kẻ tâm đầu ý hợp với mình như vậy, cho nên chỉ lo ba hoa khoác lác với bọn họ.
Còn về phần người tiểu chất nữ đã hai ba canh giờ không thấy mặt mũi đâu?
Dương Nguyên Hưng vừa ngâm nga khúc nhạc, vừa vung tay gọi: "Tiểu nhị, mang thêm cho ta một bình rượu ngon!
"
Mấy bình rượu vàng vào bụng, hắn ta đã có chút say xỉn, khách nhân trên bàn lần lượt cáo từ về phòng, cuối cùng trong đại sảnh chỉ còn lại một mình hắn ta và một bàn khách ở gần cửa.