Xuyên Thành Khuê Nữ Của Chưởng Ấn Âm Lãnh

Xuyên Thành Khuê Nữ Của Chưởng Ấn Âm Lãnh

Cập nhật: 26/12/2024
Tác giả: Họa Tam Xuân
Trạng thái: Đang cập nhật
Lượt xem: 1,274
Đánh giá:                      
Điền Văn
Cổ Đại
Gia Đấu
Cung Đấu
Xuyên Sách
     
     

Thời Tự lẩm nhẩm hai chữ này trong miệng, muốn thử nói ra, nhưng lại chẳng hiểu vì sao không thể mở miệng, hắn khẽ siết chặt tay, trong lòng dâng lên một cảm giác khó tả.

Lúc này hắn chỉ muốn gặp con gái, bèn xoay người định rời đi, may mà ám vệ lên tiếng nhắc nhở, hắn mới nhớ ra vẫn còn Dương Nguyên Hưng chưa xử lý.

Thời Tự suy nghĩ một chút rồi nói: “Đem hắn ta đến địa lao, mỗi ngày nhớ tra tấn hắn ta một trận, chờ ta rảnh rỗi rồi sẽ xử lý sau. Còn nữa, xóa sổ ghi chép hắn ta vào thành, tất cả sổ sách ra vào thành liên quan đến hắn ta, ta đều không muốn nhìn thấy bất cứ dấu vết nào.

Dặn dò xong, hắn không kìm nén được sự nôn nóng trong lòng, vội vàng chạy về phía Tây S ương Các. Vừa bước vào sân, hắn đã lên tiếng hỏi: “A Quy hiện giờ thế nào rồi?”

Quản gia được Thời Tự dặn dò, vẫn luôn để ý đến tình hình của Thời Quy, nghe vậy vội vàng đáp: “Bẩm đại nhân, Thời cô nương vẫn khỏe, sáng nay đã dùng chút điểm tâm, sau đó còn cho người dỗ dành đi dạo chơi trong sân, nhìn không có gì bất thường. Ngự y trong cung cũng nói cô nương đã khỏi hẳn rồi ạ.

Nghe vậy, Thời Tự thở phào nhẹ nhõm: “Vậy con bé vẫn còn ở đây?”

“Vẫn ạ, Thời cô nương nói muốn chờ đại nhân, nên vẫn luôn ở trong Tây Sương.

Thời Tự áy náy nói: “Là ta đến muộn rồi… Suýt nữa thì quên mất!

Vừa đi đến cửa, hắn bỗng xoay người lại, chắp tay sau lưng, nhìn quản gia, trong giọng nói mang theo vài phần tự hào khó tả: “Truyền lệnh xuống, từ nay về sau, các ngươi không được gọi con bé là Thời cô nương nữa, A Quy là con gái của ta, phải gọi là tiểu chủ tử.

“Hả? Tiểu tiểu tiểu, tiểu chủ tử!

Thời Tự không quan tâm đến phản ứng của quản gia, hắn sải bước vào trong.

Bên trong tiểu lâu vô cùng yên tĩnh, phải đến khi đi vào chính đường mới nghe thấy tiếng nói chuyện khe khẽ. Nghe kỹ thì ra là Tuyết Yên và Vân Trì đang nói chuyện, phải một lúc sau mới nghe thấy giọng nói nhỏ nhẹ của Thời Quy.

Bên trong phòng, Thời Quy đang ôm gối ngồi trên chiếc giường nhỏ cạnh cửa sổ, bên tai là tiếng cười đùa của Tuyết Yên và Vân Trì, nàng cố gắng tập trung lắng nghe, nhưng ánh mắt cứ vô thức nhìn ra bên ngoài cửa sổ, thỉnh thoảng lại thất thần hồi lâu.

Nàng một lần nữa hoàn hồn, ngẩng đầu lên hỏi: “Tuyết Yên tỷ tỷ, khi nào a cha mới đến vậy? Muội chờ lâu lắm rồi…”

“Chuyện này…” Tuyết Yên khó xử nhìn về phía Vân Trì, muốn nàng ấy ứng phó giúp mình.

Vân Trì còn đang suy nghĩ xem nên trả lời thế nào, thì một bóng người quen thuộc đã bước ra từ sau tấm bình phong. Giọng nói của Thời Tự và Thời Quy đồng thời vang lên.

“A Quy, xin lỗi con, là ta đến muộn…”

“A cha!

Đôi mắt u ám của Thời Quy lập tức sáng bừng lên, nàng vội vàng đứng dậy, thậm chí còn không đợi Tuyết Yên mang giày cho mình đã nhảy từ trên giường xuống, chạy như bay về phía Thời Tự.

Nàng cứ nghĩ lần này mình lại lao vào lòng hắn như mọi khi, không ngờ Thời Tự lại dang rộng hai tay, khom người ôm lấy nàng, sau đó nhấc bổng nàng lên.

Thời Quy ôm chặt cổ hắn, cười ngọt ngào gọi: “A cha!

Vừa dứt lời, Thời Tự đã cười đến híp cả mắt, nếu không phải hai tay đang ôm Thời Quy, e là hắn đã luống cuống tay chân không biết làm gì rồi.

Hắn run run môi, cố nén chua xót nơi sống mũi, đáp lời: “Khuê nữ ngoan của ta!

Từ lúc gặp mặt đến giờ, Thời Quy đã gọi hắn rất nhiều lần, nhưng đây là lần đầu tiên hắn đáp lại.

Thời Tự đang định nói gì đó, cúi đầu xuống, lại thấy hốc mắt con gái đã đỏ hoe.

Thời Quy mếu máo, nước mắt lưng tròng.

Thời Tự luống cuống tay chân: “Khuê nữ, con sao vậy? Ai bắt nạt con? Đừng khóc, nói cho ta biết, ta sẽ dạy dỗ kẻ đó cho con!

” Vừa nói, hắn vừa định đi tìm kẻ gây chuyện.

Nào ngờ Thời Quy lại dụi dụi mắt vào vai hắn, uất ức nói: “Không có ai bắt nạt con cả, là a cha bắt nạt con. A cha nói sẽ đến thăm con, con chờ mãi mà không thấy người đâu…”

“Aizz…” Thời Tự áy náy, không biết phải giải thích thế nào, chỉ đành phải dỗ dành: “Là a cha sai rồi, A Quy đừng giận, nếu không… con đánh ta đi.

Hắn nghiêng mặt sang, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Thời Quy, định áp vào mặt mình.

Hành động này của hắn khiến Thời Quy giật mình, nàng vô thức rụt tay về, suýt chút nữa đã đánh trúng mặt hắn.

Thời Quy vội vàng nói: “Không đánh a cha! Con không trách a cha nữa! Không đánh a cha!

“Được được, a cha không sao đâu.

” Thấy nữ nhi kích động như vậy, Thời Tự cũng không dám miễn cưỡng, chỉ đành dỗ dành: “Được rồi, A Quy muốn thế nào cũng được.

“Hôm nay là a cha sai, sau này ta nhất định sẽ giữ lời hứa, nếu còn để A Quy buồn, con không thèm để ý đến a cha nữa, được không?”