Thời Quy suy nghĩ một chút, gật đầu lia lịa, sau đó lại thành thật nói: “Vậy cũng được… Nhưng mà con có thể nhịn không được nói chuyện với a cha.
”
“…” Thời Tự bật cười thành tiếng.
Hai phụ tử vui vẻ hòa thuận, Tuyết Yên và Vân Trì đứng bên cạnh đã sớm ngây người, chỉ có thể dùng hai chữ ‘kinh ngạc’ để hình dung tâm trạng của họ lúc này.
Thời Tự ôm Thời Quy trở lại giường, lấy chiếc áo choàng bên cạnh định khoác lên người nàng, nhưng nữ nhi cứ bám dính lấy hắn không chịu buông, cuối cùng hắn chỉ đành khoác hờ lên người nàng.
Thời Quy tựa đầu vào vai Thời Tự, lúc này mới hít hít mũi nói: “Trên người a cha hôi quá…”
“Hôi?” Thời Tự khó hiểu, cúi đầu ngửi ngửi trên người mình, một lúc sau mới nhận ra mùi hôi mà con gái nói chính là mùi máu tanh mà hắn đã quen thuộc từ lâu.
Cả buổi sáng nay hắn đều ở cùng Dương Nguyên Hưng, dù có cẩn thận đến mấy, trên người cũng khó tránh khỏi dính máu, hơn nữa còn ở trong nhà kho đầy mùi máu tanh lâu như vậy, trên người có mùi cũng là điều dễ hiểu.
Hắn nóng lòng muốn gặp con gái, nên quên mất cả việc thay quần áo.
Vẻ áy náy lại hiện lên trên mặt Thời Tự, hắn vội nói: “Vậy a cha đi thay quần áo, tắm rửa sạch sẽ rồi đến với con, được không?”
Vừa dứt lời, Thời Quy đã ôm chặt lấy tay hắn, lắc đầu nguầy nguậy: “Không được, a cha đừng đi! Con không chê a cha hôi đâu, người a cha thơm lắm, không hôi chút nào!
” Nói xong, nàng còn áp mặt vào ngực Thời Tự, hít một hơi thật sâu.
Thời Quy ngẩng đầu lên, trong mắt tràn đầy chân thành.
Thời Tự cảm động xoa đầu nàng, một lúc lâu sau vẫn chưa nói.
Công việc vốn định xử lý hôm nay đều bị gác lại, mãi đến buổi trưa, Thời Nhất và Thời Nhị mới mang sổ sách đến, nhưng Thời Tự lại chẳng buồn liếc mắt nhìn.
Lúc này, thân phận của Thời Quy đã truyền khắp phủ, bất luận là ai, hễ bước vào phủ đều được dặn dò kỹ càng, đến khi vào đến Tây Sương, lại bị lôi ra dặn dò thêm lần nữa.
Không cần phải nói nhiều, chỉ cần một câu: “Chính miệng đại nhân nói, đó là khuê nữ ruột của ngài ấy.
”
Dù là con gái nuôi hay con gái ruột thì cũng là tiểu thư mà chưởng ấn đã đích thân chăm sóc cả đêm, đến giờ vẫn chưa rời.
Thời Nhất và Thời Nhị là hai người đầu tiên nhìn thấy Thời Quy, cũng là hai người bị chấn động nhất.
Những hạ nhân khác không rõ nội tình có thể cho rằng đây là con gái nuôi mà Thời Tự mới nhận, nhưng bọn họ là người đi theo Thời Tự từ sớm, cũng từng may mắn được nghe về quá khứ của hắn, chỉ cần suy nghĩ một chút là có thể đoán được tám chín phần.
Nghĩ đến đây, Thời Nhất không khỏi toát mồ hôi lạnh.
Hắn do dự trước cửa tiểu lâu hồi lâu, cuối cùng bị Thời Nhị thúc giục, lúc này mới dám bước vào. Vừa vào đến nơi, hắn đã nhìn thấy Thời Quy đang được Thời Tự ôm trong lòng, đôi mắt to tròn, đen láy đang nhìn mình chằm chằm.
Thời Quy chỉ là hiếu kỳ, nên mới nhìn thêm một chút.
Thế nhưng ánh mắt ấy rơi vào mắt Thời Nhất, lại giống như đang chất vấn hắn, khiến hắn sợ hãi cúi đầu.
Thời Tự nghe thấy tiếng động, ngẩng đầu lên nhìn, ánh mắt dừng lại trên thanh kiếm bên hông Thời Nhất, hắn khẽ mím môi, thản nhiên hỏi: “Thanh Phong Tiêu kia dùng có thuận tay không?”
Phong Tiêu và Vũ Sa là binh khí của Thời Nhất và Thời Nhị.
Hai thanh kiếm này là do danh sư tiền triều rèn giũa, trải qua nhiều lần lưu lạc, cuối cùng rơi vào tay Thời Tự. Mà bản thân hắn không am hiểu võ nghệ, nên cảm thấy giữ hai thanh kiếm này cũng vô dụng, bèn tìm đại một lý do, ban thưởng cho hai người bọn họ.
Nghe giọng nói lạnh nhạt của Thời Tự, Thời Nhất ‘phịch’ một tiếng quỳ sụp xuống đất, vội vàng tháo thanh kiếm bên hông xuống, dập đầu lia lịa, không dám lên tiếng.
Hắn vừa nghĩ đến chuyện mình từng lớn mật uy hiếp Thời Quy ở ngoài phủ, hận không thể tự tát mình hai cái.
Đúng là có mắt như mù! Dám giật râu hùm!
Mọi chuyện diễn ra chỉ trong nháy mắt, Thời Quy yên lặng quan sát, thấy Thời Nhất vừa đến đã quỳ xuống, không khỏi trợn tròn mắt, sau đó lại len lén nhìn sang Thời Tự.
Nàng cho rằng hành động của mình rất bí mật, không ngờ vừa quay đầu, đã bắt gặp ánh mắt đầy ý cười của Thời Tự.
“!
” Thời Quy giật mình, bàn tay nhỏ bé đang vịn vai hắn khẽ run lên, lắp bắp gọi: “A cha…”
“Sao vậy?” Thời Tự cười hỏi: “Con còn nhớ hai người họ không? Lúc trước bọn họ vô lễ với con, là do bọn họ không đúng. Bây giờ bọn họ đã đến đây rồi, bảo bọn họ xin lỗi con đi. Con muốn phạt bọn họ thế nào cũng được, chỉ cần con vui là được.
”
Trong lúc hắn nói chuyện, Thời Nhị cũng quỳ xuống theo, cách Thời Nhất một khoảng ngắn.
Hai người cúi gằm mặt, cả người toàn mùi vị ‘thất bại’.