Lúc này nàng không nói gì, những người khác cũng chỉ lặng lẽ chờ đợi.
Lòng bàn tay Thời Tự thỉnh thoảng lại lướt qua đuôi tóc nàng, dưới khuôn mặt điềm tĩnh, trong lòng lại đang nghĩ xem nên đi đâu tìm chút đồ tốt để bồi bổ cho nữ nhi bảo bối, nhìn mái tóc khô vàng xơ xác này, đâu giống một tiểu cô nương năm tuổi?
Hắn thầm than trong lòng: Nuôi con gái đúng là một chặng đường dài gian nan.
Đang nghĩ ngợi, Thời Quy nằm nhoài trên đầu gối hắn bỗng động đậy.
Thời Quy vịn vào tay Thời Tự, định nhảy xuống, nhưng chợt nhớ đến lời dặn dò của phụ thân lúc nãy, bèn bĩu môi, bò trên giường với lấy đôi giày dưới đất.
Đúng lúc nàng duỗi tay mãi mà không với tới đôi giày, tầm mắt bỗng nhìn thấy một bàn tay khác, nghiêng đầu nhìn lại, thì ra là Tuyết Yên đến giúp đỡ.
Tuyết Yên cười nói: "Để nô tỳ giúp tiểu chủ tử.
"
Trước mặt nhiều người như vậy, Thời Quy có hơi ngại ngùng.
Nhưng chưa kịp lên tiếng từ chối, Thời Tự đã giữ vai nàng lại: "A Quy đừng vội.
" Nửa người hắn dựa vào bàn trà trên giường, hiếm khi để lộ ra tư thế thoải mái.
Tuy hắn không nói rõ, nhưng hiển nhiên đã quen được người hầu hạ.
Thời Quy mím môi, không tiện từ chối, đành nhẹ giọng nói: "Vậy làm phiền Tuyết Yên tỷ tỷ.
"
Vất vả lắm mới đi giày xong, không còn gì cản trở Thời Quy được nữa, nàng tung tăng chạy về phía Thời Nhất và Thời Nhị, nhìn trái nhìn phải, cuối cùng chìa tay về phía Thời Nhị.
"Nhị huynh, ôm...
.
"
Thời Nhị cao lớn lực lưỡng, Thời Quy phải ngửa đầu ra sau hết cỡ mới có thể nhìn rõ mặt hắn ta, nàng âm thầm đánh giá một hồi, cảm thấy mình chỉ cao bằng một phần ba Thời Nhị.
Nhận thức này khiến nàng có chút chán nản, nhưng rất nhanh sau đó lại vui vẻ trở lại.
Không sao!
Dù nàng thấp bé, nhưng nhị huynh cao lớn!
Nàng và nhị huynh đều là con của phụ thân, là người một nhà, tính ra thì nàng cũng cao như vậy!
Nghĩ đến vóc dáng cao lớn của phụ thân, Thời Quy càng thêm tự tin vào bản thân sau này, dù sao nàng và nhị huynh còn cách nhau rất nhiều tuổi, không cần phải xoắn xuýt chuyện trước mắt, tự chuốc phiền muộn.
Nàng rất biết cách tự an ủi bản thân, lúc này nhìn Thời Nhị cao lớn cường tráng, trong mắt chỉ còn lại sự ngưỡng mộ.
Thấy Thời Nhị mãi không động đậy, nàng bèn tiến lên một bước: "Nhị huynh?"
Thời Nhất đứng bên cạnh giật bắn mình, không để ý đến sắc mặt của chưởng ấn nữa, vội vàng bước lên một bước, nhanh tay bế Thời Quy lên, sau đó gượng cười nói: "Ta, ta.
.
. Thời Nhị phản ứng chậm, ta ôm muội cũng vậy, tiểu, tiểu muội.
"
Trong mắt Thời Quy, đại huynh và nhị huynh đều như nhau.
Nàng được bế lên cao, không hề thấy khó chịu, ngược lại còn vòng tay ôm lấy cổ Thời Nhất, cười ngọt ngào: "Dạ, đại huynh cũng được ạ!
"
"Đại huynh cao quá, cao gần bằng nhị huynh, còn cao hơn cả phụ thân, lợi hại quá!
"
Tiếng đại huynh, nhị huynh liên hồi khiến Thời Nhất và Thời Nhị choáng váng, không bao lâu sau, lòng bàn tay đã đổ đầy mồ hôi, run rẩy đáp: "Phải, phải.
.
.
"
Thời Nhất cảm thấy, có lẽ hắn đã hiểu.
Một tiểu cô nương ngọt ngào mềm mại như vậy được ôm trong lòng, khó trách chưởng ấn không còn để mắt đến ai khác.
Nếu hắn cũng có một nữ nhi như vậy.
.
.
Chưa kịp nghĩ kỹ, hắn bỗng cảm thấy có một ánh mắt u ám nhìn chằm chằm phía sau, hắn thử dò xét xung quanh, thì bắt gặp đôi mắt đầy ẩn ý của Thời Tự.
Thời Tự cười như không cười: "Ôm đủ chưa?"
"!
" Gáy Thời Nhất lạnh toát: "Đủ rồi đủ rồi! Đủ lắm rồi!
"
Tuy Thời Tự không để ý chuyện Thời Quy gọi người khác là huynh trưởng, nhưng không có nghĩa là hắn chấp nhận con gái thân thiết với người khác.
Cho dù người đó là con nuôi do chính tay hắn lựa chọn bồi dưỡng cũng không được.
Nữ nhi ngoan của hắn, chỉ được phép thân thiết nhất với hắn, người phụ thân tốt nhất trên đời này.
Thời Tự không để lộ ra mặt, nhưng lại bất động thanh sắc ôm Thời Quy về phía mình, sau đó giả vờ như lơ đãng phân phó: "Ta nghe nói trong cung còn một số quyển sách liên quan, hiện tại ta không rảnh, hay là các ngươi đi đi, mang theo cả số đã sắp xếp rồi, phân loại lại một lần nữa, sau khi làm xong không cần báo cáo lại, cứ trình thẳng lên cho bệ hạ là được.
" Nói cách khác, chính là không cần quay lại phủ nữa.
Thời Quy ngoan ngoãn ngồi bên cạnh Thời Tự, không hề nhận ra ý tứ khác trong lời nói của hắn.
Nhưng Thời Nhất và Thời Nhị đã theo hắn nhiều năm, nên vừa nghe đã hiểu ý, trong lòng tuy muốn bồi dưỡng tình cảm với tiểu muội mới quen, nhưng cũng không dám lỗ mãng trước mặt chưởng ấn.
Hai người đứng thẳng người, nghiêm nghị đáp: "Vâng.
"
Nói xong, bọn họ cũng không đợi Thời Tự lên tiếng đuổi, bèn tự tìm cớ rời khỏi nơi thị phi này.