Xuyên Thành Khuê Nữ Của Chưởng Ấn Âm Lãnh

Xuyên Thành Khuê Nữ Của Chưởng Ấn Âm Lãnh

Cập nhật: 26/12/2024
Tác giả: Họa Tam Xuân
Trạng thái: Đang cập nhật
Lượt xem: 1,274
Đánh giá:                      
Điền Văn
Cổ Đại
Gia Đấu
Cung Đấu
Xuyên Sách
     
     

Thời Quy nghe xong, ‘a’ một tiếng, ánh mắt đảo qua đảo lại giữa bọn họ và Thời Tự, một lúc sau mới hiểu được ý của hắn.

Nhưng mà…

“Nhưng mà con cảm thấy bọn họ không sai… Lúc đó con đến tìm a cha, sẽ không làm hại người, nhưng lỡ đâu có kẻ xấu muốn hãm hại a cha, nếu bọn họ không đuổi con đi, để a cha bị thương thì phải làm sao?”

Thời Quy nghiêm túc nói: “Bọn họ đuổi con đi là đúng rồi, a cha nên khen ngợi bọn họ tận trung chức trách, bảo bọn họ tiếp tục cố gắng, không nên phạt bọn họ đâu.

“Con không giận, chuyện lúc trước con đã quên hết rồi!

Nàng cười híp mắt, ôm lấy cánh tay Thời Tự, cọ cọ vào người hắn, lắc đầu nguầy nguậy, trông chẳng có vẻ gì là tức giận.

Căn phòng bỗng chốc yên tĩnh trở lại.

Một lúc sau, Thời Tự mới ôm lấy nàng, liếc mắt nhìn hai người đang quỳ dưới đất, thản nhiên nói: “Còn không mau đứng lên?”

Hai người đã chuẩn bị tâm lý bị trách phạt, thậm chí có bị phạt trả lại binh khí cũng không dám oán trách nửa lời, không ngờ chỉ cần quỳ một lát là xong?

Nghe Thời Tự lên tiếng, bọn họ nào dám chậm trễ, vội vàng đứng dậy, sau đó nhặt thanh kiếm rơi dưới đất lên.

Thời Nhất ngẩng đầu lên, trên mặt vẫn còn vẻ mặt khó tin.

Lúc này, hai phụ tử trên giường đã nói chuyện rôm rả, nhìn dáng vẻ vui vẻ của Thời Tự, có lẽ trong thời gian ngắn, hắn sẽ không để ý đến bọn họ nữa.

Phải nói, chưởng ấn Tư Lễ Giám tuy nổi tiếng là người khó gần, nhưng lại là người nói được làm được, có gì không hài lòng đều nói thẳng. Sau đó mọi chuyện đâu lại vào đấy, chưa từng có chuyện trước mặt một kiểu, sau lưng lại một kiểu.

Vừa đúng lúc Thời Nhất và Thời Nhị có mặt, Thời Tự bèn thuận miệng nói: "Hai đứa chúng nó cũng coi như có chút quan hệ với ta, là con nuôi ta nhận mấy năm trước, theo họ của ta, xếp hạng nhất nhì, trừ hai đứa chúng nó ra, còn bốn đứa nữa, đang ở bên ngoài làm việc, đợi khi nào chúng nó về ta sẽ gọi đến để các ngươi quen mặt.

"

Thời Quy chăm chú lắng nghe, nghĩ đến nội dung từng xem trong sách, cũng đối chiếu với miêu tả về bọn họ trong sách.

Nghĩ đến quyển sách kia, nàng lại thất thần.

Trải qua giấc mộng lớn đêm qua, rất nhiều chuyện nàng cũng đã có phán đoán của riêng mình.

Thời Quy không muốn truy cứu xem rốt cuộc nàng là ai nữa, kiếp trước cũng được, kiếp này cũng thế, không còn gì quan trọng hơn việc sống tốt hiện tại.

Kiếp trước ba mẹ nàng mất sớm, chỉ để lại vô số gia sản, nhưng từ nhỏ đã không có tình thân, hơn nữa thân thể nàng lại yếu ớt, nên vẫn luôn sống trong trang viên ở nước ngoài, ngoại trừ quản gia và thị nữ thì rất ít khi gặp người ngoài.

Cứ thế lớn lên đến mười mấy tuổi, cuộc sống mỗi ngày của nàng đều nhàm chán vô vị, thường chỉ ngồi ngẩn ngơ dưới cối xay gió, đến sau này ngay cả gia sư cũng không muốn gặp.

Có đôi khi nàng cũng hâm mộ những gia đình khác được hưởng hạnh phúc trọn đầy, thậm chí còn hoang đường đến mức bỏ tiền thuê người đến đóng giả ba mẹ, nhưng kết quả thực tế nhiều lần đã chứng minh, thật giả khác nhau hoàn toàn.

Kiếp trước đã không tốt đẹp gì, làm sao biết xuyên sách là họa hay phúc?

Kiếp này tuy nàng không có mẫu thân yêu thương nhất, nhưng cũng đã tìm được phụ thân thất lạc nhiều năm, còn có dưỡng huynh tuy nàng chưa biết rõ thế nào, nhưng đối với phụ thân lại trung thành tận tâm.

Thời Quy nghiêng đầu, cắn môi suy nghĩ, đợi đến khi Thời Tự hỏi, nàng mới chần chừ nói: "Nếu đã là con nuôi của a cha, vậy con có phải nên gọi là huynh trưởng không? Có phải nên gọi là...

.

"

"Đại huynh? Nhị huynh?"

Chuyện cũ trôi qua như khói mây, từ nay về sau nàng chỉ là Thời Quy, là nữ nhi của chưởng ấn Tư Lễ Giám.

Từng có một thời gian, Thời Nhất rất ghét trẻ con, bất kể nam hay nữ, đứa thì khóc nháo om sòm, đứa thì nghịch ngợm phá phách, tóm lại không phải thứ gì dễ chơi cùng.

Cũng may hắn là thái giám, cả đời này sẽ không gặp phải loại phiền não này.

Thế nên khi bị Thời Quy mềm mại gọi một tiếng huynh trưởng, hắn bỗng chốc ngây người, đầu óc trống rỗng, ngơ ngác nhìn về phía trước, trên khuôn mặt lạnh lùng cứng rắn hiếm khi lộ ra vẻ luống cuống.

Thời Nhị còn đỡ hơn hắn một chút, nhưng cũng chỉ đỡ hơn một chút mà thôi.

Hắn ta chỉ vào cổ họng mình, im lặng há miệng, nhìn vào đôi mắt có chút mờ mịt của Thời Quy, hai tay đang giơ lên bỗng khựng lại, cũng không biết phải làm sao nữa.

Giọng nói của Thời Tự kịp thời vang lên giải thích: "Thời Nhị bị thương ở cổ họng từ nhỏ, không thể nói chuyện, chỉ có thể dùng ngôn ngữ tay để giao tiếp, A Quy nếu không hiểu thì bảo Thời Nhất nói lại cho con.

"

Thời Quy đã sớm đoán được, chỉ là nhất thời chưa dám tin tưởng mà thôi.