Xuyên Thành Khuê Nữ Của Chưởng Ấn Âm Lãnh

Xuyên Thành Khuê Nữ Của Chưởng Ấn Âm Lãnh

Cập nhật: 26/12/2024
Tác giả: Họa Tam Xuân
Trạng thái: Đang cập nhật
Lượt xem: 1,274
Đánh giá:                      
Điền Văn
Cổ Đại
Gia Đấu
Cung Đấu
Xuyên Sách
     
     

Trong lòng hắn vẫn luôn hi vọng người đó còn sống, lại nghe nói nhà họ Dương đã biến mất khỏi làng trong một đêm, nên phản ứng đầu tiên của hắn là phái người đi tìm tung tích Dương gia.

Nhưng tìm kiếm rất nhiều lần đều không thu hoạch được gì.

Mãi đến lần này, trước khi khởi hành, Thời Tự lại gặp Dương Nguyên Hưng một lần nữa. Lúc này mới biết được hiện tại Dương gia đang định cư ở thôn Vọng Thục, cùng thuộc một quận với thôn Sồi, nhưng lại cách xa nhau đến mấy trăm dặm.

Cũng là do năm đó hắn thiếu chút may mắn, hai lần đi qua thôn Vọng Thục, vậy mà lại không phát hiện ra người nhà họ Dương.

Nếu như có thể sớm hơn một năm, thậm chí chỉ cần nửa năm thôi, hắn phát hiện ra tung tích của Dương gia, thì đã không phải chờ đến khi nhận được tin thê tử qua đời, còn nữ nhi thì phải chịu cảnh mồ côi mẫu thân.

Xe ngựa chậm rãi dừng lại ở đầu thôn Vọng Thục, lần đầu tiên Thời Tự cảm thấy bồi hồi xúc động.

Thời Quy nhìn khung cảnh quen thuộc ngoài cửa sổ xe ngựa, hít hít cái mũi nhỏ, khóe miệng bất giác mím lại, lí nhí nói: "Mẫu thân, con và a cha về rồi.

"

Lúc Thời Quy tìm đến cửa nhà họ Dương, thì người nhà họ Dương cũng vừa mới buộc xe lừa xong, chuẩn bị lên trấn mua sắm đồ Tết.

Mấy năm trôi qua, huynh đệ tỷ muội trong nhà họ Dương đều đã thành gia lập thất, mấy người thành thân trước đã có con cái, đứa lớn nhất đã mười tuổi, cả nhà cộng lại cũng phải hai, ba mươi người.

Dù là người ngoài đến thôn Vọng Thục sinh sống, nhưng với số người đông đảo như thế, nhà họ Dương cũng không lo bị người khác bắt nạt.

Đám người cười cười nói nói, nhìn thấy có xe ngựa dừng ở cửa, chỉ tò mò nhìn vài lần, có người còn nói đùa: "Xe ngựa nhà ai thế nhỉ? Nhìn sang trọng thật đấy.

"

"Hay là Lão Tam nhà ta tìm được họ hàng giàu có ở kinh thành rồi?"

"Ha ha ha, tẩu tử nói đùa gì thế, cho dù Nguyên Hưng có bản lĩnh tìm người, thì cũng phải có người để tìm chứ! Tẩu tử chẳng lẽ quên bộ dạng xúi quẩy của Thời thị và đứa con hoang kia rồi sao? Loại người như các nàng ta, làm sao gả vào nhà giàu có được? Cho dù có giàu có, thì người ta cũng chẳng thèm nhận hai Tang Môn Tinh (sao)* đó đâu!

"

(*) Sao Tang Môn là một sao hành Mộc, thuộc bộ Lục Bại Tinh, chủ về tang tóc, hình thương, tai nạn, tang thương, bệnh tật, chết chóc.

"Ui chao, Thất muội nói đúng quá!

"

Mấy người phụ nhân vừa đi vừa xô đẩy nhau, bọn họ không nghĩ rằng xe ngựa kia có liên quan gì đến nhà mình, nên khi nói chuyện cũng không hề kiêng kị, giọng nói the thé vang lên, lọt hết vào trong xe ngựa.

Nhưng ngay lúc các nàng ta nhấc chân muốn lên xe, lại nghe trong xe ngựa bỗng nhiên truyền ra một tiếng quát giận dữ: "Các ngươi nói bậy! Các ngươi mới là Tang Môn Tinh!

"

Một khắc sau, một cục bột phấn nộn từ trong xe ngựa lao ra giương nanh múa vuốt, nhìn vẻ mặt kia, quả thực hận không thể xông tới ăn tươi nuốt sống các nàng.

Mấy người lộ vẻ nghi hoặc, cứ như vậy nhìn chằm chằm đánh giá, thần sắc từng chút một trở nên kinh ngạc: "Tiểu Tiểu, Tiểu Tang Môn tinh? Không phải...

.

" Các nàng gọi ra mới cảm thấy không đúng, muốn đổi giọng nhất thời lại không nhớ nổi danh tính lúc Thời Quy trở về.

Đại Tang Môn Tinh, Tiểu Tang Môn Tinh.

Trong mấy năm, tất cả người của Dương gia đều gọi hai mẫu tử Thời Quy như vậy.

Thời Quy tức giận tới mức khuôn mặt đỏ bừng, bàn tay nhỏ bé khô khốc siết thành nắm đấm, đôi mắt như muốn phun lửa, hàm răng vì giận dữ mà không khống chế được run lên cầm cập: "Ngươi, các ngươi.

.

.

"

Khi vừa bước vào thôn, nàng vẫn chưa hết hoảng sợ vì những gì đã trải qua ở nhà họ Dương, núp bên cạnh a cha nửa ngày không chịu nhúc nhích, mấy lần khẩn cầu a cha chờ thêm một chút.

Nào ngờ chỉ chậm trễ một lát như vậy, đã khiến nàng nghe thấy những lời lẽ ô uế như vậy.

Thời Quy không muốn bị người ta mắng xui xẻo, càng không thể chấp nhận sau khi mẫu thân qua đời còn bị người ta chỉ trỏ.

Nghe tiếng nhạo báng không dứt bên ngoài xe ngựa, lại cảm nhận được bàn tay vẫn luôn vỗ về và tiếp thêm sức mạnh cho nàng ở phía sau, nàng rốt cuộc không nhịn được nữa mà xông ra ngoài.

Thời Quy thở hổn hển, cố gắng lắm mới bình tĩnh lại được vài phần, gằn từng chữ một nói: "Các ngươi, các ngươi không được nói xấu mẫu thân ta, các ngươi phải xin lỗi người!

"

Nói được mấy câu, người Dương gia xung quanh xe ngựa rốt cuộc đã nhận ra nàng.

Ánh mắt bọn họ đảo liên tục giữa Thời Quy và xe ngựa, bất kể là ba con tuấn mã cao to trước xe ngựa, hay là thùng xe rộng rãi trang trọng, hoặc chỉ là trang phục mới mẻ trên người Thời Quy, tất cả đều đang nói lên một điều ——

Tiểu Tang Môn Tinh phát đạt rồi.