Xuyên Thành Khuê Nữ Của Chưởng Ấn Âm Lãnh

Xuyên Thành Khuê Nữ Của Chưởng Ấn Âm Lãnh

Cập nhật: 26/12/2024
Tác giả: Họa Tam Xuân
Trạng thái: Đang cập nhật
Lượt xem: 1,307
Đánh giá:                      
Điền Văn
Cổ Đại
Gia Đấu
Cung Đấu
Xuyên Sách
     
     

Bọn họ hoàn toàn không để tâm đến lời nói của Thời Quy, chỉ có vẻ tham lam trong mắt càng ngày càng sâu.

Có người muốn đi qua xem cho rõ ràng, nhưng mới đi được hai bước, bỗng nhiên cảm thấy ống tay áo bị kéo lại, quay đầu nhìn, thì ra là Dương Thất Mỹ đang túm lấy hắn ta.

"Sao vậy?" Dương Trung Hưng nghi hoặc hỏi.

Dương Thất Mỹ nhíu mày: "Ngũ ca, huynh đừng nóng vội, huynh không nghe thấy lời của Tiểu Tang Môn Tinh sao?"

Nói xong, nàng ta nhìn thẳng về phía Thời Quy, hai tay chống nạnh, khí thế hừng hực, há mồm liền là một tràng giáo huấn mắng mỏ: "Này, ta nói này —— trong mắt ngươi còn coi chúng ta là trưởng bối nữa không hả? Chúng ta tốt bụng nuôi dưỡng ngươi và mẫu thân của ngươi bao nhiêu năm như vậy, ngươi phát đạt rồi trở về, lương tâm bị chó ăn rồi sao?"

"Tiểu tiện nhân, ngươi giỏi lắm phải không? Ai cho ngươi lá gan, dám nói chuyện với chúng ta như vậy!

"

Trước kia, Thời Quy mà bị chỉ vào mũi mắng như vậy đã sớm khóc lóc núp sau lưng Dương Nhị Nha rồi, có khi người lớn tức giận quá, còn sẽ bắt nàng quỳ cả ngày trong sân, coi như là nhận lỗi chuộc tội.

Dương Thất Mỹ nghĩ, hôm nay nàng ta nhất định phải cho Thời Quy biết ai mới là chủ.

Nào ngờ nàng ta vừa dứt lời, đã nghe Thời Quy dùng hết sức lực hét lên: "A cha ta cho ta lá gan!

"

"Ta không sai!

" Thời Quy nghẹn ngào nói: "Ta không có bản lĩnh gì, nhưng ta có lương tâm, người không có lương tâm là các ngươi! Các ngươi chỉ biết ức hiếp mẫu thân, chỉ biết bắt người làm việc, ngay cả khi mẫu thân bệnh nặng qua đời, các ngươi cũng không chịu mua cho người một cỗ quan tài, chỉ dùng chiếu rơm bọc thi thể, ném lên sau núi.

"

"Người có lỗi là các ngươi, các ngươi phải xin lỗi mẫu thân ta...

.

"

Nhắc tới Dương Nhị Nha, nước mắt Thời Quy lại không tự chủ được mà rơi xuống, nhưng lúc này trong lòng nàng tràn đầy lửa giận, cứ như vậy vừa khóc vừa nói rõ ràng mọi chuyện.

Người Dương gia rất sĩ diện, bọn họ thuộc kiểu người có thể làm việc xấu xa nhưng không thể bị vạch trần, nếu không nhất định sẽ thẹn quá hóa giận.

Giờ khắc này bị Thời Quy vạch trần, bọn họ vừa xấu hổ vừa tức giận, cảm xúc càng thêm dâng trào khi nhìn thấy những người hàng xóm tò mò bước ra, sắc mặt lập tức trở nên khó coi.

Không chỉ Dương Thất Mỹ, mà Dương Trung Hưng và thê tử của hắn ta cũng bước ra.

Thế nhưng lần này, cùng với một tiếng cười khẽ, rèm xe lại được vén lên, một người đàn ông cao lớn bước ra, chậm rãi đi xuống xe ngựa, sau đó xoay người ôm Thời Quy vào lòng.

Thời Tự cúi đầu dỗ dành: "A Quy ngoan, đừng giận, bọn họ sẽ xin lỗi con.

"

Được ôm vào lòng, Thời Quy bĩu môi, trong lòng vừa tủi thân vừa đau lòng, nước mắt rơi càng nhiều hơn, nàng lau đi lau lại cũng không cầm được, chỉ có thể vùi đầu vào vai Thời Tự.

"Ngươi, ngươi là ai?" Âm thanh truyền đến từ đằng xa khiến Thời Tự phải chú ý.

Hắn nhướng mày, đến lúc này cũng không thèm nhìn bọn họ lấy một cái.

Cũng không có gì bất ngờ, trong đám người Dương gia kia, hắn nhận ra vài gương mặt quen thuộc.

Sáu năm, nói dài cũng dài, nói ngắn cũng ngắn, có người thay hình đổi dạng, cũng có người vẫn như xưa.

Khí chất của Thời Tự đã thay đổi rất nhiều, nhưng dung mạo lại không khác xưa là bao, hơn nữa hắn vốn là tú tài hiếm có của thôn Vọng Thục, lại từng là tế tử mà Dương gia kỳ vọng, nên mấy huynh đệ Dương gia đều nhận ra hắn.

Dương Thất Mỹ và mấy người thê tử của huynh đệ hắn ta, hoặc là không có ấn tượng gì, hoặc là chưa từng gặp mặt, chỉ thoáng do dự một chút nhưng những người còn lại thì khác.

Dương Trung Hưng dường như không dám tin vào mắt mình, liên tục dụi mắt: "Ngươi, ngươi là trượng phu của Dương Nhị Nha.

.

. Nhị tỷ? Ngươi là tỷ phu!

"

"Tỷ phu, tỷ phu, ngươi thật sự không chết, sao bây giờ ngươi mới trở về?"

Thời Tự vừa định lên tiếng, bỗng nhiên cảm thấy hai cánh tay đang ôm cổ mình siết chặt hơn một chút.

Hắn cúi đầu xuống, thì ra là Thời Quy đang ngẩng đầu lên nhìn hắn.

"A cha.

.

.

" Thời Quy nhỏ giọng nói: "A cha đừng để ý đến bọn họ, bọn họ đều là người xấu.

"

Thời Tự trầm ngâm một lát, nhìn vào đôi mắt khẩn cầu của Thời Quy, trong mắt hiện lên ý cười: "Được, a cha không để ý đến bọn họ, a cha sẽ là chỗ dựa cho A Quy, A Quy nói chuyện với bọn họ, được không?"

Nghe Thời Quy nói vậy, giống như sợ Thời Tự chịu thiệt thòi trước mặt người Dương gia.

Nhưng Thời Tự là ai chứ, Thời Quy đã xem hết cả quyển sách, nàng là người rõ ràng nhất.

Đừng nói chỉ là đám thôn phu hung hăng ngang ngược, cho dù là kẻ hung ác tày trời, ở trước mặt vị chưởng ấn Tư Lễ Giám tiếng xấu đồn xa kia cũng chỉ như con kiến hôi.