Xuyên Thành Khuê Nữ Của Chưởng Ấn Âm Lãnh

Xuyên Thành Khuê Nữ Của Chưởng Ấn Âm Lãnh

Cập nhật: 26/12/2024
Tác giả: Họa Tam Xuân
Trạng thái: Đang cập nhật
Lượt xem: 1,274
Đánh giá:                      
Điền Văn
Cổ Đại
Gia Đấu
Cung Đấu
Xuyên Sách
     
     

Nhưng không biết vì sao, Thời Quy không muốn a cha nói chuyện với bọn họ.

Nàng không muốn a cha bị bọn họ chỉ trích, cũng không muốn a cha biết được cuộc sống khốn khổ của nàng và mẫu thân những năm qua, càng không muốn có bất kỳ liên quan gì đến đám người họ Dương này nữa.

Thời Quy lại vùi đầu vào vai Thời Tự, một lúc lâu sau mới khẽ đáp một tiếng.

Bọn họ đứng cách Dương gia một khoảng khá xa, giọng nói chuyện cũng không lớn, người ngoài có thể biết được bọn họ đang nói chuyện nhưng không thể nghe rõ nội dung.

Dương Trung Hưng còn muốn thân thiết với Thời Tự, lại bị Thời Quy cắt ngang, trên mặt hiện lên vẻ khó chịu, nhưng hắn ta nhanh chóng nghĩ đến việc phải dựa vào ân tình với mẫu tử Thời Quy để moi tiền nên đành nhịn xuống.

Nghĩ vậy, trên mặt hắn ta lại nở nụ cười nịnh nọt: "Tỷ phu...

.

"

Nhưng hắn ta gọi liên tục mấy tiếng, đừng nói là nhận được câu trả lời từ Thời Tự, ngay cả một cái liếc mắt cũng không có.

Chỉ thấy Thời Tự cúi đầu, trong mắt tràn đầy sự dịu dàng dành cho đứa tiểu nữ nhi đang nép trong lòng mình.

Hắn luôn là người giữ lời hứa, huống chi đây lại là đứa con gái ruột thịt quan trọng nhất đời mình, hắn càng không muốn thất hứa.

Hơn nữa, chỉ cần nghĩ đến những lời mắng chửi thậm tệ của Dương Thất Mỹ vừa rồi, sát ý trong mắt hắn gần như muốn bùng phát, phải cố gắng lắm mới kiềm chế được, đợi đến lúc không còn ai, hắn sẽ từ từ xử lý bọn họ.

—— Cũng giống như Dương Nguyên Hưng hiện đang bị nhốt trong mật thất.

Thời Tự không nói, Dương Trung Hưng liền tự biên tự diễn một hồi lâu, cuối cùng cũng cảm thấy ngại ngùng.

Hắn ta định thử lần cuối, nhưng chưa kịp mở miệng đã nghe Thời Quy lớn tiếng nói: "Đừng gọi là tỷ phu nữa, a cha ta không có quan hệ gì với các ngươi, người không muốn nhận các ngươi.

"

Có lẽ là vì được a cha ôm trong lòng, Thời Quy không còn sợ hãi nữa, nàng chỉ muốn đoạn tuyệt quan hệ với những người này, từ nay về sau ân đoạn nghĩa tuyệt.

Dương Trung Hưng nhướng mày: "Ngươi lại nói nhăng nói cuội gì đó!

"

Thời Quy quay người lại, nghiêm mặt nói: "Ta không nói nhăng nói cuội, ta chỉ không muốn a cha bị các ngươi bám lấy như đỉa đói, giống như mẫu thân vậy, rõ ràng không nợ nần gì các ngươi, lại phải chịu đựng sự ngược đãi của các ngươi.

"

"Mẫu thân ta có tay có chân, lại siêng năng cần cù, nếu không phải vì ta, dù ở vậy hay tái giá, người cũng có thể sống tốt, đâu cần phải chịu ấm ức dưới tay các ngươi.

"

"Mấy năm nay, mẫu thân sống như thế nào ở Dương gia, các ngươi tự biết rõ, hàng xóm láng giềng cũng đều nhìn thấy, các ngươi nói thì nghe hay lắm, cứ như ban ơn cho mẫu tử ta vậy, nhưng thực chất thì sao? Các ngươi chẳng khác nào lũ đỉa đói, bám vào người mẫu thân ta mà hút máu!

"

"Các ngươi hỏi lương tâm của ta, vậy các ngươi có lương tâm không?"

"Ta không nợ các ngươi, mẫu thân càng không nợ các ngươi, các ngươi đừng hòng moi được thứ gì từ cha ta.

"

Không ai biết một đứa trẻ năm, sáu tuổi có thể bình tĩnh nói ra những lời này như thế nào.

Lời nàng vừa dứt, những người dân đang đứng xem náo nhiệt cũng bắt đầu xì xào bàn tán.

"Đây chẳng phải là con bé sống ở nhà Dương gia sao? Xem ra là tìm được phụ thân, sống những ngày tháng tốt đẹp rồi, khó trách lại nói ra những lời như vậy.

.

.

"

"Dương gia thật quá đáng, ta gả về thôn Vọng Thục ba năm, ngày nào cũng thấy Nhị Nha đầu dậy sớm, thức khuya. Khi thì đốn củi, cắt cỏ nuôi heo, lúc lại giặt giũ, làm ruộng, một mình gánh vác hết mọi việc trong nhà.

"

"Còn mấy đứa con của Dương gia nữa, lúc nào cũng thấy bọn nó bắt nạt con bé, có lần ta thấy mà không nhịn được, phải lên tiếng can ngăn nhưng cũng chẳng làm được gì.

"

Đúng như lời Thời Quy nói, những gì Dương gia làm, mọi người đều thấy rõ.

Lời phản bác của mấy người Dương gia bị lời bàn tán của mọi người chặn lại, sắc mặt lúc xanh lúc trắng, lắp bắp mãi không nói nên lời.

Một lúc lâu sau, Dương Thất Mỹ - người đanh đá nhất nhà họ Dương, bước lên một bước: "Vậy thì đã sao!

"

"A cha.

.

.

"

"Sao vậy?" Sát khí trong mắt Thời Tự vụt tắt, chỉ còn lại dịu dàng, trong hoàn cảnh ồn ào náo động, hắn vẫn có thể lập tức nhận ra tiếng gọi của khuê nữ, không chút do dự cúi đầu xuống.

Thời Quy nhỏ giọng nói: "Con không muốn ở đây nữa, chúng ta đi thăm mẫu thân đi.

"

"Được.

" Thời Tự lập tức đồng ý, sau đó ôm Thời Quy đi thẳng về phía xe ngựa.

"Khoan đã, các ngươi muốn đi đâu?" Thấy bọn họ muốn đi, người Dương gia cũng không còn quan tâm đến chuyện mất mặt nữa, vội vàng đuổi theo.

Nhưng ngay khi Thời Tự bước vào trong xe, đám thuộc hạ vẫn luôn chờ đợi đã hành động.

Thời Nhất đã nghe hết toàn bộ câu chuyện, sắc mặt vô cùng khó coi khi nhìn người Dương gia.