Xuyên Thành Khuê Nữ Của Chưởng Ấn Âm Lãnh

Xuyên Thành Khuê Nữ Của Chưởng Ấn Âm Lãnh

Cập nhật: 26/12/2024
Tác giả: Họa Tam Xuân
Trạng thái: Đang cập nhật
Lượt xem: 1,274
Đánh giá:                      
Điền Văn
Cổ Đại
Gia Đấu
Cung Đấu
Xuyên Sách
     
     

"Vậy thì...

.

" Thời Tự nhìn quanh bốn phía: "Bắt đầu từ chỗ này đi.

"

"A Quy lau bia mộ trước, ta đi nhổ hết cỏ dại và cành cây khô héo xung quanh, sau đó A Quy giúp ta chuyển những thứ này sang một bên, con làm được không?"

"Dạ được.

" Thời Quy không chút do dự gật đầu thật mạnh.

Hai phụ tử nhanh chóng phân chia công việc, Thời Quy còn nhỏ, sức lực cũng yếu, tuy nói là giúp độ nhưng tiến độ không nhanh.

Mặc dù vậy, Thời Tự cũng không hề bảo nàng dừng lại.

Cho dù chỉ là cầm một nắm cỏ dại từ chỗ này chuyển sang chỗ khác, cũng tốt hơn là để nàng ngơ ngác đứng nhìn mộ phần của mẫu thân.

Sự thật chứng minh, khi bận rộn, Thời Quy vơi đi phần nào đau buồn, hoặc cũng có thể nàng chỉ là tạm thời chôn giấu nỗi đau vào đáy lòng, mà tập trung dọn dẹp cho mẫu thân.

Từ giữa trưa đến khi hoàng hôn buông xuống, nấm mồ hoang vắng đã được dọn dẹp sạch sẽ.

Thời Quy đưa tay quệt mồ hôi trên mặt, kéo kéo tay áo Thời Tự, hỏi: "Phụ thân, tiếp theo chúng ta làm gì nữa ạ?"

"Ừm.

.

.

" Thời Tự trầm ngâm một lát: "Hôm nay không còn việc gì nữa, trời cũng sắp tối rồi, chúng ta tìm chỗ nghỉ ngơi trước, sáng mai quay lại.

"

"Sức khỏe A Quy không tốt, nếu ở lại đây đến tối, nhiễm lạnh thì không tốt, A Quy cũng không muốn để mẫu thân con lo lắng đâu, đúng không?"

"Không ạ!

" Thời Quy mở to mắt, nuốt ngược lời muốn nói vào trong bụng: "Vậy chúng ta về thôi, con không muốn để mẫu thân lo lắng.

.

. Ngày mai chúng ta lại đến.

"

"Phải thế chứ.

"

Thời Tự nhìn hai người, dù sao cũng đã lấm lem bụi đất, không sợ làm bẩn đối phương.

Hắn bế Thời Quy lên, dỗ dành nàng chào tạm biệt mẫu thân, sau đó xoay người rời khỏi khu nghĩa trang.

Để tiện cho việc sắp xếp sau này, hai người không quay về thị trấn mà tìm một ngôi nhà trống trong làng, trả cho chủ nhà một ít bạc, sau khi dọn dẹp qua loa, hai người ở lại đó.

Bữa tối cũng qua loa cho xong, mấy người nhanh chóng ăn xong, ai nấy trở về phòng nghỉ ngơi.

Thời Quy và Thời Tự ở chung một phòng, nhưng chỉ có Thời Quy nằm xuống, còn Thời Tự nói là có chút công việc gấp cần xử lý, bèn cầm một quyển sách ngồi tựa vào đầu giường.

Trong phòng đốt hương an thần, nghe nói là để khử mùi ẩm mốc.

Thời Quy cuộn tròn trong chăn, mắt nhắm mắt mở, nhưng chưa đầy một khắc sau đã ngủ say.

Ngay khi hơi thở của nàng đều đều, Thời Tự đang xử lý công việc bỗng đứng dậy, hắn đi đến cửa phòng, nhẹ nhàng gõ hai tiếng, lập tức nghe thấy giọng Thời Nhất: "Đại nhân, đã chuẩn bị xong.

"

Ánh mắt Thời Tự trầm xuống, quay đầu nhìn thoáng qua, rồi xoay người rời khỏi phòng, nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Trong phòng, hương an thần đã cháy được một nửa, làn khói màu xám nhạt bay lượn trong không khí, cách đó không xa, Thời Quy ngủ say sưa, không biết mơ thấy gì mà trên môi nở nụ cười ngọt ngào.

Ở nơi nàng không biết, toàn bộ căn phòng đã bị người của Thời Tự bao vây, Thời Nhất và Thời Nhị, một người canh giữ ở cửa, một người canh giữ bên cửa sổ, phong tỏa hai lối ra duy nhất.

Còn Thời Tự một mình quay trở lại khu nghĩa trang, một mình đi trong bóng tối, cuối cùng dừng lại trước mộ phần Dương Nhị Nha.

Dưới màn đêm u tối, Thời Tự xắn tay áo lên, khoanh chân ngồi trước mộ nhìn chằm chằm hồi lâu, rồi mới khàn giọng gọi: "Nhị Nương, ta đến muộn rồi.

.

.

"

Cả đêm nay, hắn ngồi bất động trước mộ phần.

Mãi đến khi bình minh ló dạng, Thời Tự mới sực nhớ ra lời hẹn với nữ nhi.

Hắn đứng dậy, vì ngồi quá lâu nên hơi loạng choạng, theo bản năng vịn vào bia mộ.

Thời Tự khẽ cười: "Cảm ơn Nhị Nương đã đỡ ta.

.

. Ta phải đi xem A Quy thế nào, lát nữa sẽ đưa con bé đến thăm nàng, nhiều nhất là ba ngày nữa, ta nhất định sẽ đưa nàng rời khỏi nơi này, trở về nhà mới của chúng ta.

"

Sau khi xuống núi, Thời Tự đưa Thời Quy đi mua một ít đồ cúng tế, bày biện đầy đủ trước mộ Dương Nhị Nha.

Sau đó, hắn kể lại toàn bộ kế hoạch cho Thời Quy nghe, vất vả lắm mới thuyết phục được nàng ở lại căn nhà thuê chờ hai ngày.

Hai ngày sau, từ việc tìm cao tăng đến việc di dời mộ phần, tất cả đều do một tay Thời Tự sắp xếp.

Trong tiếng tụng kinh của các vị cao tăng, Thời Tự nhảy xuống mộ phần vừa được đào lên, tự tay lột tấm chiếu rách đã dính chặt vào hài cốt, phớt lờ mùi hôi thối nồng nặc xộc vào mũi, nhẹ nhàng lộ ra khuôn mặt đã không còn nguyên vẹn.

"Nhị Nương, đã lâu không gặp.

" Một giọt nước mắt trong suốt rơi xuống hài cốt, mơ hồ nghe thấy tiếng động khe khẽ.

Sau khi di dời mộ phần, mọi chuyện trở nên đơn giản hơn rất nhiều.