Chiếc hộp bằng ngọc bích được mở ra, bên trong là một chiếc khóa trường mệnh nhỏ nhắn, tinh xảo bằng vàng ròng.
Trần Đức Bảo muốn đưa chiếc khóa trường mệnh cho Thời Quy, nhưng sự nhiệt tình của ông ta lại khiến nàng sợ hãi, nàng khẽ rụt tay về, núp sau lưng Thời Tự: "Không...
. Không cần đâu ạ.
.
.
" Nàng nhìn Thời Tự, ánh mắt cầu cứu.
Trần Đức Bảo cũng là người hiểu chuyện, ông ta cười nói: "Cô nương không cần phải khách sáo như vậy, lão nô và phụ thân cô nương cũng coi như là người quen cũ, nếu cô nương không chê, không biết lão nô có vinh hạnh được tiểu thư gọi một tiếng bá phụ hay không?"
Vừa dứt lời, Thời Quy đã sợ hãi trợn tròn mắt, núp sau lưng Thời Tự không dám ló đầu ra.
Trong lúc nhất thời, trong sân chỉ còn lại tiếng cười gượng gạo của Trần Đức Bảo: "Aizz, đừng sợ, đừng sợ, không gọi cũng không sao.
.
.
"
Ngay lúc Thời Quy đang bối rối, luống cuống tay chân thì rốt cuộc cũng nghe thấy Thời Tự lên tiếng: "A Quy, nhận lấy đi con.
"
Hắn xoa đầu Thời Quy, nắm tay nàng, kéo nàng đến trước mặt, sau đó nhận lấy chiếc khóa trường mệnh, rồi tự tay đeo lên cổ cho nàng.
"Xem ta này, đãng trí quá, lâu như vậy rồi mà vẫn chưa làm cho A Quy một chiếc khóa trường mệnh, đây là Trần bá bá của con, may mà Trần bá bá còn nhớ rõ, đã thay ta bù đắp thiếu sót này, A Quy mau cảm ơn Trần bá bá đi con.
"
Nghe Thời Tự nói vậy, Trần Đức Bảo không kìm được, nở nụ cười rạng rỡ.
Người ngoài không hiểu chuyện thì không sao, nhưng Trần Đức Bảo lại biết rõ, lần này ông ta nhận được một thánh chỉ vô cùng khó xử, người ta tiếp khách, có ai lại đến nhà chủ nhân từ sớm để chờ đợi như vậy? Huống hồ đây lại là do hoàng đế phái đến mời, cho dù Thời Tự có mệt mỏi đến đâu, e là cũng không tiện từ chối.
Một bên là hoàng đế cao cao tại thượng, một bên là chưởng ấn Tư Lễ Giám nắm giữ quyền lực trong tay, bất kể là ai thì ông ta cũng không thể đắc tội nổi.
Trần Đức Bảo không dám xin hoàng đế thu hồi mệnh lệnh, chỉ có thể tự mình nghĩ cách. Trước tiên là mượn danh nghĩa của hoàng đế, sau đó lại ra sức lấy lòng ái nữ của Thời Tự, chỉ cần có thể khiến cô nương vui vẻ, nể mặt nàng, chắc hẳn Thời Tự cũng sẽ không truy cứu lỗi lầm của ông ta.
Ví dụ như lúc này, cho dù là lời nói hay hành động, Trần Đức Bảo đều bày ra dáng vẻ vô cùng cung kính, lấy lòng.
Cho dù trong lòng có chút khó chịu, nhưng Thời Tự cũng không tiện nói gì thêm.
Huống hồ năm đó, lúc hắn mới vào cung cũng từng chịu ơn của Trần Đức Bảo, cũng bởi vì chút thiện ý mà đối phương thể hiện lúc trước, nên ở một số chuyện không quan trọng, hắn cũng bằng lòng nể mặt Trần Đức Bảo.
Người bình thường đều không muốn dính líu đến hoạn quan, càng không muốn có bất kỳ quan hệ nào với hoạn quan, nhưng bản thân Thời Tự đã là hoạn quan, là kẻ "hoạn tặc" trong miệng người đời, nên hắn cũng chẳng để tâm đến xuất thân của Trần Đức Bảo.
Lúc này, nghe thấy Thời Tự thừa nhận thân phận của mình, Trần Đức Bảo biết rõ, mình đã thuận lợi vượt qua cửa ải này.
Dưới lời ra hiệu của Thời Tự, Thời Quy đứng thẳng người, ngoan ngoãn gọi một tiếng: "Trần bá bá, cảm ơn bá bá.
"
Nói xong nàng lại nhớ ra điều gì, gãi gãi thái dương, học theo dáng vẻ của Trần Đức Bảo, chắp tay nói: "A Quy cũng chúc tết bá bá.
"
"Ái chà chà…" Trần Đức Bảo kêu lên một tiếng, bỗng nhiên thấy hốc mắt có chút ươn ướt: "A Quy phải không? Con xem đứa nhỏ này, khách khí như vậy làm gì, con xem trên người ta cũng không mang theo thứ gì, đợi, đợi lần sau gặp mặt, ta sẽ bổ sung tiền mừng tuổi cho con!
"
"Đứa nhỏ này thật là.
.
.
" Trần Đức Bảo chép miệng, đột nhiên hâm mộ Thời Tự.
Nghĩ đến dưới tay ông ta cũng có vài tiểu tử, nhưng nhiều năm qua, đám tiểu tử đó chỉ thêm phiền phức cho ông ta. Lúc năm mới dập đầu cũng chẳng để tâm, miệng thì nói coi ông ta như thân phụ, đến khi thật sự gặp chuyện lại chạy nhanh hơn ai hết.
Trái lại Thời Tự, mấy năm trước thu nhận vài đứa con nuôi đều có bản lĩnh, đối với hắn lại tận tâm, giờ nhận thêm một tiểu nữ nhi, cũng là một đứa nhỏ ngoan ngoãn lanh lợi, hiểu chuyện.
Chỉ nhìn đôi mắt xinh đẹp kia, quả thực tràn đầy hình bóng phụ thân.
Nhiều đứa trẻ ngoan như vậy, sao lại đều ở bên cạnh Thời Tự nhỉ?
Trần Đức Bảo càng nghĩ càng ghen tị, nhưng không dám biểu lộ cảm xúc ra mặt, chỉ có thể thầm cảm thán trong lòng, thử thăm dò sờ lên búi tóc trên đầu Thời Quy.
Đáng tiếc ông ta chưa sờ được bao lâu, Thời Quy đã bị kéo ra phía sau, Thời Tự thản nhiên nói: "Công công chờ một chút, ta và A Quy thương lượng một lát, sẽ nhanh chóng cho công công câu trả lời.
"
"Được được được, không vội không vội.
"