Lúc này Thời Tự mới hiểu ra, thì ra nguyên nhân khiến Thời Quy gần đây cứ nhắc đến chuyện đi học là lại tìm cách đổi chủ đề là vì chuyện này.
Hắn càng nghĩ càng thấy buồn cười, cuối cùng không nhịn được nữa, bật cười thành tiếng: "Ha ha...
. A Quy, con oan ức cho ta quá!
"
"Tuy rằng Thời Nhất bọn họ nói không sai, nhưng đó là chuyện của trước kia, lúc trước trong nhà không có A Quy, ta về nhà thì có ích lợi gì? Chẳng lẽ lại trừng mắt nhìn đám tiểu tử thối bọn chúng hay sao?"
Bên ngoài xe ngựa, Thời Nhất và Thời Nhị đang cưỡi ngựa đi theo phía sau đồng thời hắt hơi một cái.
Thời Tự lại nói tiếp: "Bây giờ trong nhà đã có A Quy, ta chỉ ước có thể ở bên con suốt ngày. Làm sao ta nỡ để con ở nhà một mình, chờ đợi? Ta cam đoan với con, sau này khi con đi học vỡ lòng, ta sẽ sắp xếp thời gian vào triều giống với thời gian con đi học, như vậy chúng ta có thể cùng nhau ra ngoài, cùng nhau trở về, con thấy thế nào?"
Thời Quy vẫn còn hơi nghi ngờ, nhưng nàng cũng mơ hồ nhận ra phụ thân rất coi trọng chuyện học hành của mình, nàng không nỡ khiến hắn thất vọng, đành phải gật đầu đồng ý: "Vậy.
.
. Vậy cũng được ạ.
"
Thời Tự xoa xoa lòng bàn tay nàng: "A Quy yên tâm, a cha có thể lừa gạt ai chứ tuyệt đối sẽ không bao giờ lừa gạt con.
"
Trong lúc hai phụ tử nói chuyện, xe ngựa đã đến trước cổng Thời phủ.
Quản gia nhận được tin, đã sớm chờ sẵn ở bên ngoài, vừa nhìn thấy xe ngựa của Thời Tự, ông vội vàng sai người mở cổng chính. Sau đó lại sai người chuẩn bị sẵn tấm ván gỗ, để xe ngựa có thể vững vàng đi vào trong phủ.
Chủ nhân vắng nhà mấy tháng, nhưng người làm trong phủ không hề dám lười biếng, tất cả mọi nơi đều được dọn dẹp sạch sẽ, không dính một hạt bụi.
Khắp nơi trong phủ đều treo đèn lồng đỏ rực, trên những ngọn núi giả, lầu các đều được trang trí bằng những dải lụa màu sắc rực rỡ. Trên cổng chính của các viện đều được dán câu đối đỏ, chữ Phúc, khắp nơi tràn ngập không khí vui mừng, náo nhiệt.
Tất cả những thứ này đều là đồ trang trí còn sót lại từ dịp lễ mừng năm mới, bởi vì vẫn còn trong tháng giêng nên mọi người chưa vội gỡ xuống.
Thời Quy bọn họ xuất phát từ trước năm mới, lúc trở về đã là sau năm mới, ngay cả thời tiết cũng đã bắt đầu ấm áp hơn, một số người dân đã thay sang mặc áo mỏng.
Tuy rằng bọn họ không thể cùng nhau đón năm mới, nhưng mấy tháng nay vẫn luôn ở bên nhau, nhất là trên đường trở về, bọn họ đã gặp được rất nhiều cảnh đẹp, trải qua rất nhiều chuyện thú vị, niềm vui cũng chẳng kém gì so với lúc ở kinh thành.
Nghĩ kỹ lại thì cũng không có gì đáng tiếc nuối.
Mọi người xuống xe ngựa, mang theo bụi đường, mệt mỏi sau chuyến đi dài. Thời Tự đang định sai người đưa Thời Quy đi thay y phục và tắm rửa thì bất ngờ nhìn thấy quản gia dẫn theo một người đàn ông trung niên tiến lại gần.
Nhìn thấy người đàn ông ăn vận theo phẩm phục của thái giám kia, ánh mắt Thời Tự hơi trầm xuống, Thời Quy cũng tò mò đánh giá người nọ.
Trần Đức Bảo mỉm cười lấy lòng, vừa nhìn thấy Thời Tự đã vội vàng cúi người hành lễ: "Lão nô tham kiến chưởng ấn, chúc chưởng ấn vạn phúc kim an!
"
Trần Đức Bảo là đại thái giám thân cận bên cạnh Tân Đế.
Sắc mặt Thời Tự hơi trầm xuống: "Tin tức của Trần công công thật nhanh nhạy.
" Bọn họ vừa mới về đến phủ, ông ta đã vội vàng tìm đến cửa.
Trần Đức Bảo cũng không hề tỏ ra ngại ngùng, ông ta cười nói: "Ai da, chưởng ấn nói đùa rồi, nửa tháng nay, ngày nào lão nô cũng đến Thời phủ chờ đợi, chỉ mong chờ ngày ngài hồi kinh, chẳng lẽ ngài không biết hay sao? Vị tiểu thư xinh đẹp, đáng yêu này chắc hẳn là ái nữ mà chưởng ấn mới nhận gần đây phải không?"
"Hoàng thượng nghe nói chưởng ấn nhận được ái nữ, đặc biệt sai lão nô đến mời chưởng ấn và tiểu thư vào cung một chuyến.
"
"Đương nhiên rồi! Lão nô biết chưởng ấn và tiểu thư vừa mới trở về, chắc hẳn rất mệt mỏi, hoàng thượng cũng hiểu cho. Lão nô chỉ đến để truyền lời trước, khi nào chưởng ấn rảnh rỗi, đưa tiểu thư vào cung cũng chưa muộn.
"
Nói xong, Trần Đức Bảo lại cúi người hành lễ.
Không đợi Thời Tự lên tiếng, ông ta lại lục lọi trong tay áo một lúc, sau đó lấy ra một chiếc hộp bằng ngọc bích, ông ta khom lưng, cẩn thận dâng chiếc hộp đến trước mặt Thời Quy: "Từ khi nghe tin chưởng ấn nhận được ái nữ, lão nô vẫn luôn mong nhớ tiểu thư, muốn được gặp mặt tiểu thư một lần. Hôm nay gặp được tiểu thư, quả nhiên là trăm nghe không bằng một thấy, tiểu thư đúng là xinh đẹp, đáng yêu, trong sáng, càng nhìn càng thấy yêu thích.
"
"Đây là chiếc khóa trường mệnh mà lão nô đã chuẩn bị từ trước, mong rằng tiểu thư sẽ thích.
"