Xuyên Thành Khuê Nữ Của Chưởng Ấn Âm Lãnh

Xuyên Thành Khuê Nữ Của Chưởng Ấn Âm Lãnh

Cập nhật: 26/12/2024
Tác giả: Họa Tam Xuân
Trạng thái: Đang cập nhật
Lượt xem: 1,274
Đánh giá:                      
Điền Văn
Cổ Đại
Gia Đấu
Cung Đấu
Xuyên Sách
     
     

Ngược lại, người phụ thân chưa từng gặp mặt là chưởng ấn trong triều, lại xuất hiện không ít trong sách.

Đáng tiếc, toàn là những miêu tả tiêu cực.

Nghe nói, vị chưởng ấn Tư Lễ Giám đó vốn là một người đọc sách thanh cao. Sau khi liên tiếp đạt giải nguyên, hắn lên kinh ứng thí, không ngờ đắc tội quyền quý, bị ép phải trở thành thái giám trong cung.

Trong vài năm ngắn ngủi, hắn tự tay báo thù kẻ địch, từ một thái giám quét dọn hèn mọn leo lên làm chưởng ấn được Tân Đế tín nhiệm nhất. Nhưng hắn lại lạnh lùng, phóng túng, hãm hại trung lương, bị người đời phỉ nhổ.

Có lúc là con dao trong tay hoàng đế, có lúc lại trừ khử phe cánh đối nghịch, số người chết dưới tay ông nhiều không kể xiết.

Giờ đây, con đường từ bỏ việc tìm kiếm người thân để sống yên ổn bên cữu cữu đã chấm dứt, mà người phụ thân đang ở tận kinh thành kia cũng chẳng phải người dễ đối phó.

Một bên là người cữu cữu đầy mưu đồ, một bên là người phụ thân nhẫn tâm độc ác. Nếu có thể tự sống sót, Thời Quy chẳng muốn chọn ai trong hai người đó.

Chỉ là—

Nghĩ đến cơ thể nhỏ bé, chỉ cao tới hông người lớn của mình, Thời Quy cắn môi: “...

.

Đành liều thôi!

Thay vì đợi bị cữu cữu bán đi, chi bằng đánh cược một lần, đến kinh thành tìm phụ thân.

.

.

.

Sáng sớm hôm sau, khi vừa mở mắt, Dương Nguyên Hưng đã thấy Thời Quy đứng trước mặt.

Hắn ta lầu bầu ngồi dậy, vừa dụi mắt vừa hỏi bằng giọng khàn khàn: “Ngươi đang làm gì đấy?”

Chỉ thấy Thời Quy mặc một chiếc áo bông cũ không vừa người, vạt áo dính đầy vết dầu khó giặt, cổ áo đã lòi ra lớp bông đen sì. Nàng xắn tay áo lên vài lượt mới miễn cưỡng để lộ đôi tay, đứng cách Dương Nguyên Hưng ba, năm bước chân, hai tay bị sưng đỏ vì nứt nẻ đang nâng một chậu gỗ rất nặng. Trong chậu là nửa thau nước, mỗi bước đi đều làm nước tràn ra một ít.

Nghe Dương Nguyên Hưng hỏi, Thời Quy cẩn thận đặt chậu nước xuống, nở một nụ cười lấy lòng, giọng nhẹ nhàng: “Cữu cữu à, cháu xin được nửa thau nước ấm cho người rửa mặt.

“Hôm nay cháu dậy sớm, thấy người đỡ mệt hơn trước. Nghĩ đến việc cữu cữu đã chăm sóc cháu suốt dọc đường, thật vất vả, nên cháu muốn làm gì đó để báo đáp cữu cữu.

“Đây là nước cháu xin được từ mấy thúc thúc bên dưới, phải năn nỉ mãi mới có. Nhanh lên cữu cữu, nước còn ấm thì rửa mặt, rửa tay đi, kẻo nguội mất thì không tốt.

Vừa nói, nàng vừa nhanh chân chạy đến chỗ giá phơi gần cửa sổ, kiễng chân lấy chiếc khăn treo trên đó.

Dương Nguyên Hưng đã xuống giường, nhìn nàng bằng ánh mắt nghi hoặc. Hắn ta thò tay vào chậu nước, quả nhiên là nước còn ấm.

“Đây là ngươi xin được à? Chừng này ngày, lần đầu tiên thấy ngươi làm việc. Nói người đỡ mệt, thế là bệnh khỏi hẳn rồi à?”

Khỏi bệnh là tốt, đứa con gái không ốm còn bán được nhiều tiền hơn.

Thời Quy ngẩng đầu nhìn hắn ta, sống lưng bỗng lạnh buốt.

Nàng mím môi, khẽ đáp: “Chắc là chưa khỏi hẳn đâu ạ, nhưng đầu không còn nặng như trước. Giờ cháu có chút sức rồi, cứu cữu cần sai bảo gì cứ nói, cháu sẽ làm giúp người.

Dương Nguyên Hưng hừ lạnh, không đáp lời.

Hắn ta giật lấy chiếc khăn, không chút khách sáo rửa tay và mặt xong liền ngồi xuống, thò chân vào chậu nước rửa sạch, hoàn toàn không có ý để Thời Quy sưởi tay.

Cũng may Thời Quy chẳng bận tâm đến mấy chuyện nhỏ nhặt này, thấy sắc mặt Dương Nguyên Hưng dịu đi đôi chút, nàng cẩn trọng nói: “Cữu cữu, còn một chuyện nữa. Tối qua…”

“Đêm qua làm sao?!

” Dương Nguyên Hưng như có tật giật mình, vừa nghe câu mở đầu đã phản ứng dữ dội.

Thời Quy giật mình, hoảng hốt lùi lại hai bước.

Đối diện ánh mắt đầy sát khí của hắn ta, nàng tròn mắt nói lắp bắp: “Đêm, đêm qua…”

Thời Quy không dám nói thẳng chuyện nửa đêm hôm qua, sợ Dương Nguyên Hưng nổi giận mất khôn, chẳng buồn giữ lại chút thể diện, thật sự động tay chân thì nàng hoàn toàn không có cơ hội chống trả.

Nàng từng nghĩ, đợi sức khỏe khá hơn, sẽ thuyết phục cữu cữu quay về, sống một cuộc đời an ổn. Sau này lớn lên, nàng sẽ trả lại chi phí mà hắn ta đã bỏ ra nuôi dưỡng.

Thời Quy siết chặt đầu ngón tay, xóa bỏ suy nghĩ ngây thơ ấy, bình tĩnh nói: “Đêm qua, cháu mơ thấy một giấc mơ, trong mơ nhớ lại những lời mẫu thân dặn trước khi mất, có liên quan đến phụ thân cháu. Sợ sau này quên mất, cháu muốn kể lại với cữu cữu, nhờ người nhớ giúp.

Nghe xong, Dương Nguyên Hưng thở phào nhẹ nhõm: “Ngươi nhớ ra gì rồi? Nói thử ta nghe.

“Mẫu thân nói rằng trước khi rời nhà, phụ thân từng bảo, nếu ông có thể đứng vững ở kinh thành, sẽ mua một căn nhà ở phía Tây. Nếu một ngày mẫu thân đến tìm, hãy đến phía Tây kinh thành.