“Mẫu thân còn dặn, nếu tìm được phụ thân mà phụ thân không tin cháu là con gái ông, hãy cho phụ thân xem vết bớt dưới lòng bàn chân cháu. Vết bớt đó giống hệt vết trên người phụ thân, ông ấy nhìn sẽ nhận ra cháu ngay.
”
“Mẫu thân liên tục căn dặn, cữu cữu không quản ngại khó khăn đưa cháu lên kinh tìm người thân. Cháu phải nhớ ơn cữu cữu, nếu tìm được phụ thân, nhất định phải bảo ông ấy cảm tạ người.
”
Dương Nguyên Hưng nheo mắt lại: “Ngươi nói mẫu thân ngươi hẹn chỗ gặp phụ thân ngươi, trên người ngươi còn có dấu vết để ông ta nhận ra?”
“Đúng ạ.
” Thời Quy vốn định nói là có tín vật, nhưng sợ Dương Nguyên Hưng cướp mất rồi bịa đại một cô bé khác thay thế, đành vội sửa thành vết bớt.
Dù là tín vật hay vết bớt, tất cả đều do nàng bịa ra. Ngay cả địa điểm hẹn, cũng dựa vào chi tiết trong sách mà suy đoán.
Dương Nguyên Hưng không nghĩ một đứa bé bốn, năm tuổi có thể nói dối, liền trầm ngâm suy nghĩ.
Hôm qua hắn ta đến kỹ viện tìm bà tử, vốn chỉ là nhất thời nổi hứng. Ban đầu, hắn ta định lợi dụng việc nhận thân để kiếm một khoản tiền lớn. Nhưng cảnh phồn hoa trên đường đi từ quê lên đây hoàn toàn khác hẳn với quê nhà, khiến hắn ta vừa thấy hoa mắt, vừa thấy sợ. Càng gần kinh thành, hắn ta càng nhận ra sự khó khăn của việc tìm người.
Nghe nói kinh thành toàn là quý nhân. Một người nông dân như hắn ta, ngay cả huyện lệnh cũng chưa từng gặp, dù vào được kinh thành, e rằng chưa kịp tìm người đã bị quý nhân xử lý.
Giờ chỉ còn vài ngày đường nữa là đến kinh thành, nhưng ý định bỏ cuộc của hắn ta càng lúc càng mạnh mẽ. Hắn ta nghĩ, không thể tay trắng quay về, nên phải lấy lại tiền đã đổ vào con nhóc xui xẻo này.
Tình cờ hắn ta thấy có người bán nữ nhi. Hai tỷ muội sinh đôi được bán với giá tận hai mươi lượng bạc, khiến hắn ta ngứa ngáy. Thế là hắn ta lập tức bàn bạc với mụ chủ kỹ viện, còn dẫn bà ta đến khách điếm để xem người.
Hắn ta đã tính xong, nếu bán được Thời Quy với giá cao, thì chuyện tìm thân nhân cũng chẳng cần nữa!
Chỉ tiếc, giá mụ chủ đưa ra thấp hơn mong đợi của hắn ta, hai bên không thỏa thuận được, nên hắn ta mới hoãn lại.
Thời Quy nói: “Chỉ có thế thôi. Cháu sợ quên, nên nhờ cữu cữu nhớ giúp. Sau này cháu sẽ cố không bị bệnh, không làm vướng chân người. Khi đến kinh thành, cháu sẽ dốc sức tìm cha để phụ thân báo đáp cữu cữu!
”
Việc bất ngờ xuất hiện một địa điểm hẹn khiến Dương Nguyên Hưng nửa tin nửa ngờ.
Nhưng nghĩ kỹ lại, từ Giang Nam đến kinh thành, hắn ta đã đi hai, ba tháng. Thêm vài ngày nữa cũng không sao.
Nếu tìm được người thì tốt, còn không, bán Thời Quy lúc đó cũng chưa muộn.
Trong tích tắc, Dương Nguyên Hưng đã quyết định: “Được, để ta đi ra ngoài dò hỏi chút. Sáng mai lên đường sớm, tranh thủ tới kinh thành sớm tìm phụ thân ngươi.
”
Nói xong, hắn ta rút chân khỏi chậu nước, lau qua loa rồi mặc áo bông, sửa soạn ra ngoài.
Trước khi đi, hắn ta hiếm hoi ném cho Thời Quy hai đồng xu: “Ngươi ở lại khách điếm, đói thì bảo tiểu nhị mua bánh bao, chờ ta về rồi tính.
”
Thời Quy nhận được lời chắc chắn, ngoan ngoãn gật đầu: “Cháu biết rồi, cữu cữu.
”
Đợi Dương Nguyên Hưng rời đi, Thời Quy lập tức ngã phịch xuống đất, thở hổn hển. Lúc này nàng mới nhận ra mồ hôi lạnh đã ướt đẫm lưng.
May mắn thay, bằng cách nửa thật nửa giả, nàng đã tạm thời khiến hắn ta từ bỏ ý định bán mình.
Lúc Dương Nguyên Hưng trở về đã là buổi trưa.
Hắn ta bước vào với vẻ mặt phấn khởi, lần đầu tiên dịu dàng nói chuyện với Thời Quy: "Ngươi kể lại giấc mơ đêm qua cho ta nghe kỹ lại lần nữa, nhớ kỹ đừng bỏ sót chi tiết nào, còn có những lời mẫu thân ngươi dặn dò trước khi mất, cũng nói hết cho ta biết.
"
"...
. Vâng ạ.
"
Giữa thật giữa giả, Thời Quy chỉ chọn những gì Dương Nguyên Hưng muốn nghe mà nói, hết lời khen ngợi công lao của hắn ta, lại chắc chắn nói: "Mẫu thân nói là thành ở phía Tây, vậy khẳng định phụ thân đang ở đó đợi chúng ta.
"
"Tốt, tốt lắm, tốt nhất là ở thành Tây, không uổng công ta vất vả một phen, bằng không.
.
.
" Dương Nguyên Hưng không nói hết câu, nhưng tia sáng lạnh lóe lên trong mắt khiến người ta không rét mà run.
Thế là bọn họ lại ở lại khách điếm nghỉ ngơi nửa ngày. Sáng sớm hôm sau, trời còn chưa sáng, hai người đã vội vàng chạy đến thành Bắc, chỉ chờ cửa thành vừa mở là thành nhóm người đầu tiên ra khỏi thành.
Vì chuyện tối hôm qua nên Thời Quy luôn cảnh giác, nàng cố gắng giữ tỉnh táo trong suốt đoạn đường, đến tối cũng không dám ngủ say, chỉ sợ vừa mở mắt ra đã bị bán vào thanh lâu.