Xuyên Thành Tiểu Sư Muội Chó Nhất Tông Môn

Xuyên Thành Tiểu Sư Muội Chó Nhất Tông Môn

Cập nhật: 31/12/2024
Trạng thái: Đang cập nhật
Lượt xem: 191
Đánh giá:                        
Tiên hiệp
Huyền Huyễn
Cổ Đại
Hài Hước
Xuyên Sách
     
     

Nàng híp mắt suy nghĩ, xem ra không thể sử dụng cách bình thường được, mà phải sử dụng cách đặc biệt.

Nàng chắp tay sau lưng, ngửa đầu nhìn những đốm sáng kia, rồi hung dữ nói: “Nhanh cút xuống đây  cho ta, để ta đọc xem. Đừng tưởng mình là quyển trục từ thời thượng cổ mà oai, nếu chọc ta tức lên, ta sẽ thiêu rụi các ngươi, để xem các ngươi còn oai kiểu gì?”

Dứt lời, Phượng Khê lấy gậy đánh lửa ra. Ánh sáng của ngọn lửa còn rực rỡ hơn những đốm sáng kia.

Thật ra, dù có là trẻ con ba tuổi cũng sẽ nhận ra Phượng Khê chỉ đang mạnh miệng mà thôi, chứ nàng làm gì có gan dám đốt Tàng thư các.

Huống chi Tàng thư các còn có trận pháp phòng hộ, lửa bình thường không thể đốt được.

Nhưng những quyển trục này mới thức tỉnh linh trí, chỉ thông minh hơn vật chết một chút, chứ nào so được với trẻ con ba tuổi, chúng căn bản không có khả năng phán đoán và tu duy logic.

Vì thế, chúng tin.

Quyển nào quyển nấy run rẩy.

Và rồi, tất cả đều nhào về phía Phượng Khê.

Phượng Khê chỉ kịp cất gậy đánh lửa đi, đã bị các quyển trục thượng cổ… chôn sống.

Nàng bị đau phát khóc.

Do tất cả những quyển trục thượng cổ kia đều là ngọc giản, trọng lượng rất nặng, nện vào người thật sự rất đau.

Phượng Khê vất vả lắm mới bò ra khỏi đống ngọc giản, nàng khóc lóc lật xem từng quyển một.

Nhưng càng lật, nàng lại càng khóc thảm hơn.

Nguyên nhân rất đơn giản, nàng đọc không hiểu.

Trong đó toàn là chữ thượng cổ.

Uổng công bị nện đau như thế!

Nàng sụt sịt mũi, định đưa tay mở túi trữ vật ra lấy khăn lau nước mắt, nhưng hành động của nàng lại bị những cuốn trục kia hiểu lầm.

Chúng cho rằng… nàng lại muốn đốt Tàng thư các, vì thế chúng đồng loạt xông thẳng vào đầu nàng.

Một lượng lớn thông tin ùn ùn kéo tới, khiến đầu Phượng Khê đau như nứt ra. Nàng trực tiếp hôn mê bất tỉnh.

Hải trưởng lão đợi ở dưới lầu suốt hai canh giờ,  chờ mãi không thấy Phượng Khê xuống, ông ấy bèn lên tìm.

Sau đó ông ấy nhìn thấy Phượng Khê nằm sõng soài trên đất, thất khiếu đổ máu, mặt mũi bầm dập, giống hệt một người chết.

Hải trưởng lão sợ hãi, vội vàng đưa tay kiểm tra hơi thở của nàng. Sau đó, ông ấy thở phào nhẹ nhõm, nàng vẫn còn sống.

Một lát sau, Phượng Khê tỉnh lại.

Hải trưởng lão xụ mặt quở trách: “Ta đã dặn con đừng cậy mạnh rồi cơ mà. Tuy con có thể vận dụng thần thức, nhưng thần thức cùng một nhịp thở với linh lực, chắc chắn thần thức của con đã bị tổn thương nặng, nên mới khiến vết thương cũ ở đan điền tái phát. Xem ra con và những quyển trục thượng cổ kia không có quyên rồi, đừng uổng công nữa, xuống lầu với ta thôi.

Hiện tại đầu Phượng Khê cực kỳ đau, hơn nữa, trong đầu như thể có rất nhiều người đang nói chuyện cùng một lúc, khiến nàng không có tâm trạng giải thích, chỉ đành đi theo Hải trưởng lão rời khỏi Tàng thư các.

Nhìn dáng vẻ nửa sống nửa chết của nàng, Hải trưởng lão gọi một đệ tử tới, sai hắn ngự kiếm đưa Phượng Khê về chỗ ở.

Phượng Khê thẫn thờ nằm trên giường, trong đầu như thể có năm trăm con vịt đang kêu cạc cạc.

Nàng cố gắng tỉnh táo lại, đi kiểm tra thức hải.

Lúc này, nàng mới phát hiện trong thức hải của mình có vô số điểm sáng đang trôi nổi. Nhìn kỹ lại, đó đều là những quyển trục thượng cổ.

“Giọng vịt kêu” mà nàng nghe được, là do những quyển trục này phát ra.

Phượng Khê: “…?”

Sao đám kia lại chạy vào thức hải của nàng rồi?

Nhưng hiện tại nàng không có tâm trạng mà quan tâm tới chuyện này, nàng phải nghĩ cách để đám này câm miệng, nếu không nàng sẽ bị chúng tra tấn tới phát điên mất thôi.

Vì thế, nàng nổi giận gầm lên: “Câm miệng hết  cho ta! Nếu không ta thiêu rụi các ngươi!

Cả đám lập tức yên tĩnh như gà.

Còn Phượng Khê, thần thức của nàng lại bị hao tổn quá độ, khiến thất khiếu đổ máu, hôn mê bất tỉnh.