Xuyên Thành Tiểu Sư Muội Chó Nhất Tông Môn

Xuyên Thành Tiểu Sư Muội Chó Nhất Tông Môn

Cập nhật: 31/12/2024
Trạng thái: Đang cập nhật
Lượt xem: 206
Đánh giá:                        
Tiên hiệp
Huyền Huyễn
Cổ Đại
Hài Hước
Xuyên Sách
     
     

Lần thứ hai Phượng Khê tỉnh lại, nàng nhìn thấy vẻ mặt quan tâm của Tiêu Bách Đạo.

Nàng ngồi dậy, Tiêu Bách Đạo vội nói: “Con nằm yên đi!

“Đều tại vi sư, vi sư không nên  cho con tới Tàng thư ác. Vết thương ở đan điền vẫn chưa lành, giờ thần thức lại bị thương. Con đó, ôi!

Sau đó, ông đưa cho Phượng Khê một túi trữ vật: “Trong này  có mười quả Tử Kiều Linh Lung, cứ cách ba ngày con nhớ ăn một quả, nó có tác dụng chữa trị thần thức của con.

Phượng Khê ngẩn người.

Kim Mao Toan Nghê quậy ầm ĩ suốt mấy ngày liền mà cũng chỉ lấy được ba quả Tử Kiều Linh Lung.

Vậy mà Tiêu Bách Đạo lại cho nàng tận mười quả?

Vành mắt Phượng Khê đỏ hoe.

Nàng thật sự bị sư phụ Tiêu Bách Đạo làm cho cảm động.

“Sư phụ, con không sao, lúc ở Tàng thư các, con lấy được…”

Nàng vốn định kể cho sư phụ nghe về cơ duyên mình nhận được khi ở Tàng thư các, nhưng dường như có một lực lượng nào đó ngăn cản nàng, khiến nàng không nói thành lời.

Nàng lấy giấy bút ra định viết xuống, nhưng tay lại run rẩy như móng gà, khiến nàng không thể viết thành câu.

Thấy vậy, Tiêu Bách Đạo suýt bật khóc.

Thôi xong!

Dường như do thần thức bị hao tổn quá nặng, tiểu đồ đệ của ông biến thành kẻ ngốc luôn rồi!

Phượng Khê đành từ bỏ suy nghĩ nói ra tình hình thực tế, nàng hỏi: “Sư phụ, trên thị trường, một quả Tử Kiều Linh Lung có giá bao nhiêu linh thạch thế ạ?”

Tuy không biết tiểu đồ đệ hỏi chuyện này để làm gì, nhưng Tiêu Bách Đạo vẫn đáp: “Hai mươi vạn linh thạch hạ phẩm.

Tuy Phượng Khê đã chuẩn bị tâm lý, nhưng nàng vẫn bị ngạc nhiên trước cái giá này.

Khó trách người của Huyền Thiên Tông lại trông chờ vào quả Tử Kiều Linh Lung này tới vậy, đúng là rất đáng giá!

Nàng không cần nghĩ cũng biết, sau khi tin Tiêu Bách Đạo đưa cho nàng mười quả Tử Kiều Linh Lung được truyền ra, ông sẽ phải gánh vác áp lực lớn cỡ nào.

“Sư phụ, con sẽ nghĩ cách kiếm tiền để bù vào khoản thiếu hụt này.

Tuy Phượng Khê nói những lời này với giọng điệu vô cùng nghiêm túc, nhưng Tiêu Bách Đạo chỉ cho rằng nàng đang nói mê sảng.

Một tiểu cô nương gần như không có tu vi, thì kiếm tiền bằng cách nào?

Càng đừng nói, hai trăm vạn linh thạch là một khoản tiền lớn.

Nói thật, không phải Tiêu Bách Đạo chưa từng do dự. Bởi dẫu sao ông và Phượng Khê mới chỉ chung đụng mấy ngày ngắn ngủi, tuy có tình thầy trò thật đấy, nhưng không quá sâu đậm.

Nhưng nghĩ tới sự ỷ lại của tiểu cô nương đối với ông và tông môn, hơn nữa nàng còn giúp ông gỡ bỏ khúc mắc, thành công đột phá, ông bèn hạ quyết tâm.

Ông cười nói: “Tiền tài cũng chỉ là vật ngoài thân mà thôi. Con cứ tập trung tĩnh dưỡng, không cần để tâm tới những chuyện này. Mọi chuyện có sư phụ đây rồi!

Đương nhiên Phượng Khê biết Tiêu Bách Đạo nói những lời này chỉ để dỗ mình mà thôi. Ông là người thà ngự kiếm để hít gió Tây Bắc chứ nhất quyết không chịu ngồi phi thuyền, sao thật sự có thể coi hai trăm vạn linh thạch hạ phẩm là vật ngoài thân  cho được?

Đời trước Phượng Khê là cô nhi, nên tính cách nàng khá lạnh nhạt. Nhưng giờ phút này, nàng thật sự đặt sư phụ Tiêu Bách Đạo này vào lòng mình.

Tiêu Bách Đạo lại an ủi Phượng Khê thêm một lát nữa, sau khi tận mắt nhìn nàng ăn hết một quả Tử Kiều Linh Lung, ông mới chịu rời đi.