Đi được vài bước, hắn lại quay về, đưa cho Phượng Khê một loại quả có màu xanh: “Tiểu phế vật, tặng ngươi quà gặp mặt này.
”
Phượng Khê nở nụ cười ngọt ngào: “Cảm ơn Ngũ sư huynh!
”
Thiếu niên hừ lạnh: “Đừng gọi ta là sư huynh, ta không thừa nhận tiểu phế vật xấu xí chuyên kéo chân sau như ngươi làm sư muội đâu.
”
“Đúng rồi, một tháng sau, bí cảnh Thiên Ngân sẽ mở, các tông môn lớn đều cử người đi. Ta cảnh cáo ngươi nên thành thật ở lại tông môn, đừng ra ngoài khiến tông môn mất mặt.
”
Dứt lời, hắn nghênh ngang rời đi.
Phượng Khê nhìn theo bóng lưng hắn. Quân Văn - đệ tử thứ năm của Tiêu Bách Đạo, là một thiên tài kiếm đạo.
Mạnh miệng mềm lòng, có thói sạch sẽ, thích trông mặt mà bắt hình dong.
Chậc chậc, là người khá tốt, tiếc là mắt mù!
Thế mà dám bảo nàng xấu á?
Tuy diện mạo của thân thể này chưa tới mức khuynh quốc khuynh thành, nhưng cũng được coi là thanh tú xinh đẹp. Chẳng qua dạo này đan điền của nàng bị thương nặng, nên cơ thể cực kỳ gầy yếu, khí sắc không được tốt, khiến sắc đẹp bị lu mờ thôi.
Chờ nàng điều dưỡng khỏe lên, chắc chắn sẽ trở thành mỹ nhân!
Nhưng cũng đúng, nếu hắn không mù thì đã chẳng nhìn trúng Thẩm Chỉ Lan.
Trong nguyên tác, Quân Văn vừa gặp đã yêu nữ chính Thẩm Chỉ Lan, yêu nàng ta tới điên cuồng, yêu tới độ sẵn sàng đâm đầu vào tường.
Kết quả, trong quá trình hái linh thảo cho nữ chính, hắn bị nhiễm ma khí. Cuối cùng, hắn bị nữ chính chặt đầu, ném xuống Đoạn Ma Nhai, chết không toàn thây.
Chó liếm, liếm tới cuối cùng chỉ còn lại hai bàn tay trắng.
Phượng Khê suy nghĩ một lát, rồi tới gặp Tiêu Bách Đạo.
“Sư phụ, con nghe Ngũ sư huynh nói ngài định tới Cực Hàn Băng Nguyên để giết yêu thú hệ băng ạ?”
Tiêu Bách Đạo cau mày: “Con đừng nghe nó nói linh tinh, làm gì có chuyện đó.
”
Trong lòng ông thầm mắng Ngũ đồ đệ không biết giữ mồm giữ miệng, cái miệng lỏng như cạp quần tuột chun vậy.
Vừa nghe giọng điệu này của ông, Phượng Khê biết ngay lời Quân Văn nói là sự thật.
“Sư phụ, Cực Hàn Băng Nguyên cực kỳ nguy hiểm, con không muốn ngài phải mạo hiểm vì con. Con cho sư phụ hai lựa chọn, hoặc là lấy lại chín quả Tử Kiều Linh Lung, hoặc là làm theo kế hoạch kiếm tiền của con.
”
Tiêu Bách Đạo kinh ngạc: “Kế hoạch kiếm tiền của con? Kế hoạch gì?”
Phượng Khê khẽ chớp chớp mắt: “Sư phụ, không phải Hỗn Nguyên Tông đã tổ chức lễ nhận đồ đệ đấy ư? Huyền Thiên Tông của chúng ta cũng tổ chức! Đống quà mừng người ta tặng đều là tiền cả đấy!
”
Tiêu Bách Đạo lắc đầu cười khổ: “Con đó, thông minh cả đời, hồ đồ nhất thời. Đúng là người ta sẽ tặng quà, nhưng chúng ta cũng phải bỏ rượu ngon, đồ ăn ngon ra chiêu đãi người ta.
”
“Con thử tính xem, rượu với đồ ăn hết bao nhiêu tiền? Sợ rằng thu không đủ chi ấy chứ.
”
“Ta dám chắc với con Hỗn Nguyên Tông bị lỗ lớn, chúng ta không làm chuyện ngu ngốc như bọn họ.
”
Tu sĩ đạt tới cảnh giới Kim Đan sẽ có thể tích cốc, cho nên đồ ăn ngon và rượu ngon mà Tiêu Bách Đạo nói ý chỉ những linh thực có chứa linh khí, giá trị cực kỳ xa xỉ.
Phượng Khê khẽ cười nói: “Sư phụ, ai bảo lễ nhận đồ đệ nhất thiết phải tổ chức ở Huyền Thiên Tông cơ chứ?”
“Một tháng nữa bí cảnh Thiên Ngân sẽ mở, tới lúc đó, các tông môn lớn ở Bắc Vực đều sẽ tới, chúng ta tổ chức lễ nhận đồ đệ ở bí cảnh. Khi đó, chúng ta không cần lo nơi ở, mà dưới tình huống đó cũng không có cách nào tổ chức tiệc tùng, thế nên cũng không cần cung cấp đồ ăn thức uống.
”
“Có thể nói là tay không bắt sói, kiếm được bộn tiền mà không mất một xu.
”