Tiêu Bách Đạo khẽ chậc lưỡi: “Làm thế hình như không được thích hợp lắm đâu. Chắc chắn sẽ có người bàn tán, chê chúng ta keo kiệt.
”
Phượng Khê cười ranh ma: “Sư phụ, nếu chúng ta có kế hoạch tổ chức lễ nhận đồ đệ từ trước, vậy đúng là chúng ta keo kiệt. Nhưng, nếu đó là quyết định đột xuất thì sao?”
“Khi tới bí cảnh, chắc chắn Bách Lý chưởng môn của Hỗn Nguyên Tông sẽ không nhịn được khoe khoang đồ đệ bảo bối Thẩm Chỉ Lan của ông ta. Mà ngài yêu thương con như vậy, nghe thấy những lời đó, ngài nhịn được ư? Chắc chắn là không rồi, ngài cũng sẽ khoe khoang về con.
”
“Khi đó, ta một lởi, ngươi một câu, ngay khi bầu không khí trở nên căng thẳng, vì hơn thua, ngài đột ngột đưa ra quyết định muốn tổ chức một buổi lễ nhận đồ đệ. Chuyện này chẳng phải là nước chảy thành sông đấy ư?”
“Tới lúc đó, chúng ta chẳng những có thể tay không bắt sói, mà còn có thể đứng trên đỉnh cao của đạo đức. Dẫu sao chuyện này cũng do Bách Lý Mộ Trần khơi mào ra mà, những người coi tiền như rác tặng lễ cho chúng ta kia, cũng chỉ có thể trách ông ta lắm miệng…”
Đôi mắt của Tiêu Bách Đạo trợn tròn lên.
Làm thế cũng được ư?
Hình như… là được thật!
Kinh doanh không mất vốn, hơn nữa còn lãi gấp bội.
Ông không nhịn được mà đánh giá kỹ Phượng Khê, rõ ràng nàng chỉ là một tiểu nha đầu vẫn chưa cập kê, sao có thể nghĩ ra một cách vô đạo đức… à không, một cách cực tốt như thế?
Tuy trong lòng ông cảm thấy cách này không ổn, nhưng những chuyện liên quan tới tiền nong đều là chuyện lớn, ông không thể quyết định một cách vội vàng, thế nên phải tìm người tới bàn bạc.
Vì thế, Tiêu Bách Đạo không cho Phượng Khê một câu trả lời chắc chắn, chỉ nói sẽ cẩn thận suy xét lại.
Phượng Khê lại nói: “Sư phụ, ngoài cách này, con còn một kế hoạch khác. Một quả Tử Kiều Linh Lung chỉ có giá hai mươi vạn linh thạch là quá rẻ, chúng ta phải tăng giá lên.
”
Tiêu Bách Đạo khó xử: “Hai mươi vạn cũng không phải con số nhỏ, nếu tăng giá, sợ rằng chẳng ai mua.
”
Phượng Khê cười tủm tỉm: “Sư phụ, trên đời này chưa bao giờ thiếu người coi tiền như rác, chỉ thiếu kịch bản mà thôi. Nếu buôn bán thành thật, thì đương nhiên là không thể bán giá cao rồi. Nhưng nếu sư phụ nghe con, con đảm bảo ít nhất cũng có thể bán ba mươi vạn một quả.
”
“Vậy con nói xem nên làm thế nào?”
“Thứ nhất, ngài tuyên bố với bên ngoài là ngài rất yêu thương tiểu đồ đệ là con, nên năm nay chỉ bán một nửa số quả Tử Kiều Linh Lung, số còn lại đều giữ cho con. Vật hiếm mới quý, đã hiếm thì chắc chắn giá cả phải tăng lên rồi. Về phần có giữ lại không, người khác cũng đâu có biết, chúng ta muốn nói thế nào thì nói thế ấy.
”
“Thứ hai, ngài thả ra tiếng gió, nói thời gian ra hoa, kết quả của Tử Kiều Linh Lung càng dài, hiệu quả của quả Tử Kiều Linh Lung lại càng tốt. Không cần nhiều lời, con chính là ví dụ sống đây! Mọi người đều biết đan điền của con bị thương nặng, sau khi con ăn quả Tử Kiều Linh Lung là có thể nhảy nhót, có thể thấy quả Tử Kiều Linh Lung chẳng những có thể điều dưỡng cơ thể, mà còn có hiệu quả chữa trị nhất định đối với vết thương ở đan điền của con. Có nhiều tác dụng như vậy, giá đắt một chút cũng là chuyện bình thường kia mà?”
“Thứ ba, nếu có người tới mua, ngài hãy nói số lượng có hạn, nên giới hạn mua, mỗi người chỉ được mua một quả, nhiều hơn thì không có.
”
“Sau một loạt hành động đó, con đảm bảo với ngài, dẫu có bán ba mươi vạn linh thạch một quả, người ta vẫn sẽ tranh nhau tới sứt đầu mẻ trán. Làm vậy, số tiền thu được sẽ vượt xa giá trị của mười quả Tử Kiều Linh Lung mà ngài đưa cho con.
”