Tiêu Bách Đạo là người từng gặp sóng to gió lớn, ngày thường ông cũng rất hiếm khi để lộ cảm xúc, nhưng hôm nay là ngoại lệ.
Ông chỉ thiếu điều trợn mắt há hốc mồm nữa thôi.
Còn, còn có thể buôn bán như vậy ư?
Hết thảy đều là kịch bản!
Tuy đồ đệ bảo bối của ông không thể tu luyện, nhưng lại có rất nhiều ý tưởng kỳ diệu.
Ông đang định gọi người tới bàn bạc, Phượng Khê đã nói với đôi mắt đỏ hoe: “Sư phụ, con có thể kiếm tiền, tự con cũng có thể bù vào khoản thiếu hụt, ngài đừng tới Cực Hàn Băng Nguyên nữa nhé. Hiện tại, con chỉ có thể dựa dẫm vào ngài, lỡ may ngài xảy ra chuyện ngoài ý muốn, con cũng sẽ không sống nổi nữa…”
Tiêu Bách Đạo nào chịu nổi dáng vẻ này của Phượng Khê, ông luôn miệng đồng ý.
Thật ra ông cũng không muốn tới Cực Hàn Băng Nguyên đâu, sở dĩ lúc trước muốn đi là vì bị ép tới chẳng còn cách nào.
Bây giờ đã có cách giải quyết, tất nhiên ông sẽ không đi nữa.
Trong khi hai người nói chuyện, Quân Văn đứng ngoài cầu kiến.
Sau khi tiến vào, nhìn thấy Phượng Khê, hắn lập tức cười lạnh: “Sao? Tới mách lẻo với sư phụ à? Muội cũng chỉ có chút năng lực đó thôi ư?”
Đôi mắt của Phượng Khê vốn đã đỏ hoe, nay nghe vậy, nước mắt lập tức rơi từng giọt, từng giọt, lăn dài trên má.
“Ngũ sư huynh, huynh hiểu lầm muội rồi, muội không mách với sư phụ chuyện huynh mắng muội là tiểu phế vật, cũng không mách chuyện huynh không nhận muội là sư muội của huynh, càng không nhắc gì tới chuyện huynh mắng muội xấu xí…”
Quân Văn: “…”
Đúng là tiểu phế vật này không trực tiếp mách lẻo, nhưng từng điệu ngắt nghỉ trong lời của nàng đều đang ám chỉ hắn bắt nạt nàng!
Quả là nham hiểm!
Tiêu Bách Đạo xụ mặt nói: “Quân Văn, vi sư dặn con thế nào? Sư muội con vẫn còn nhỏ tuổi, cơ thể lại suy yếu, ta dặn con phải yêu thương con bé nhiều hơn, đây là cách yêu thương của con à? Con cút vào Vạn Kiếm Động cho ta, không có lệnh của ta, không được ra ngoài!
”
Quân Văn không dám cãi lời sư phụ, hắn lườm Phượng Khê một cái sắc lẹm, rồi định xoay người đi chịu phạt. Không ngờ, Phượng Khê lại cười nói: “Sư phụ, Ngũ sư huynh chỉ đang đùa với con thôi, sao ngài lại tức giận thế? Nếu ngài muốn phạt huynh ấy, vậy hãy phạt cả con đi!
”
Vẻ mặt Tiêu Bách Đạo tràn ngập sự thương tiếc: “Nó có đùa hay không, con tưởng vi sư không phân biệt được chắc? Con đó, cái tính mềm lòng mãi không sửa được! Nếu con đã xin cho nó, thì lần này vi sư bỏ qua, nhưng nếu có lần sau, vi sư nhất định sẽ phạt nặng!
”
Quân Văn: “…”
Sư phụ ơi, hay ngài đi khám mắt thử xem?
Nàng và hai chữ “mềm lòng” chẳng liên quan gì tới nhau cả!
---
Khi hai sư huynh muội cùng rời khỏi viện của Tiêu Bách Đạo, Quân Văn cười lạnh: “Đừng tưởng chỉ cần nói đỡ cho ta vài lời, ta sẽ mang ơn muội. Về sau muội tránh xa ta ra, kẻo khiến ta chướng mắt!
”
Phượng Khê nhìn hắn, khẽ cong môi đáp: “Huynh tưởng muội muốn nhìn thấy huynh lắm chắc? Sở dĩ ban nãy muội nói đỡ cho huynh, là vì sợ sư phụ đau lòng. Thứ hàng ngu ngốc, vụng về như huynh mà cũng đòi làm sư huynh của muội á? Lăn được bao xa thì lăn đi!
”
Quân Văn tức tới bật cười!
“Tiểu phế vật như muội mà cũng dám chê ta ngu ngốc, vụng về? Đúng là không biết tự ngó lại mình!
”
Phượng Khê khẽ chớp mắt: “Huynh không thừa nhận mình ngốc chứ gì? Có dám cược với muội không?”
“Có gì mà không dám? Cược cái gì, cược như thế nào?”
Ngón tay Phượng Khê chỉ về hướng chuồng thú: “Muội có thể khiến thần thú trấn phái quỳ xuống trước muội, huynh làm được không?”