Xuyên Thành Tiểu Sư Muội Chó Nhất Tông Môn

Xuyên Thành Tiểu Sư Muội Chó Nhất Tông Môn

Cập nhật: 31/12/2024
Trạng thái: Đang cập nhật
Lượt xem: 204
Đánh giá:                        
Tiên hiệp
Huyền Huyễn
Cổ Đại
Hài Hước
Xuyên Sách
     
     

Hôm nay, Phượng Khê thầm nhẩm tính, phát hiện chỉ còn sáu ngày nữa là tới ngày bí cảnh Thiên Ngân mở ra, nàng phải đi xác nhận chuyện thú cưỡi.

Vì thế, nàng đi bộ tới chuồng thú.

Kim Mao Toan Nghê mở to mắt nhìn nàng, trong mắt tràn ngập sự phức tạp.

Gần đây nó nghe kể rất nhiều sự tích vinh quang của nàng, ai nấy đều khen nàng tới nở hoa.

Kim Mao Toan Nghê cảm thấy toàn bộ Huyền Thiên Tông đều say, chỉ mỗi nó tỉnh, chỉ mỗi nó biết gương mặt thật của nàng.

Âm hiểm, xảo trá, không biết xấu hổ!

Phượng Khê vẫy tay chào nó: “Tiểu Kim Mao, ngươi có quyết định chưa? Ngươi sẽ cùng ta tới bí cảnh Thiên Ngân, hay tiếp tục ở lại đây làm tiểu phế vật ăn no chờ chết?”

Kim Mao Toan Nghê: “…”

Ngươi mới là phế vật! Cả nhà ngươi đều là phế vật!

Phượng Khê ngáp dài: “Ta đang buồn ngủ đây này, ngươi mau đưa ra quyết định đi. Nếu đồng ý đi cùng ta, thì rống lên vài tiếng, nếu muốn ở lại, thì im lặng.

“Thật ra ngươi phải nghĩ thoáng ra, tụt giảm tu vi thì có sao đâu, nói thế nào đi nữa ngươi cũng là thần thú trấn phái của Huyền Thiên Tông, dù ngươi có biến thành phế vật, họ cũng sẽ không làm thịt ngươi đâu mà sợ. Nhưng, để vắt kiệt giá trị cuối cùng của ngươi, có lẽ họ sẽ bán “giống” của ngươi cho đám linh thú cái ở Hỗn Nguyên Tông, hoặc là cạo vài mảng lông, xin vài chậu máu của ngươi thôi ấy mà…”

Kim Mao Toan Nghê tức giận rống to.

Phượng Khê búng tay: “Ngươi đồng ý làm thú cưỡi của ta rồi à? Vậy cứ quyết định thế nhé! Để ta tới báo cho sư phụ một tiếng.

Dứt lời, nàng chạy vụt đi, tốc độ còn nhanh hơn thỏ.

Kim Mao Toan Nghê: “…”

Ta không đồng ý.

Ta chỉ đang thể hiện sự bất mãn của mình mà thôi!

Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, biết đâu nha đầu thối kia thật sự có công pháp lợi hại thì sao? Đưa nàng đi một chuyến cũng chẳng mất gì.

Vả lại, lâu lắm rồi nó không ra ngoài, nhân cơ hội này thăm thú đó đây cũng được.

Lúc này Phượng Khê đã tới gặp Tiêu Bách Đạo: “Sư phụ, thần thú trấn phái cứ nằng nặc đòi chở con tới bí cảnh Thiên Ngân, con tới đây để xin phép sư phụ.

Khụ! Khụ! Khụ khụ!

Tiêu Bách Đạo bị sặc trà suýt chết.

“Con nói gì cơ?”

“Sư phụ cũng biết rồi đấy, quan hệ giữa con và thần thú trấn phái khá thân thiết, nó cảm thấy đường xá tới bí cảnh Thiên Ngân xa xôi, sợ cơ thể yếu ớt của con không chịu nổi, nên chủ động đề nghị chở con tới bí cảnh. Con không dám đồng ý ngay, bèn vội chạy tới đây xin ý kiến của sư phụ.

Tiêu Bách Đạo: “…”

Thần thú trấn phái mà con nhắc tới là vị tổ tông sống luôn “ngự” trong chuồng thú kia ư?

Nó đòi làm vật cưỡi cho con? Còn nằng nặc đòi á?

Sao vi sư cảm thấy khó tin thế nhỉ!

Thế là, Tiêu Bách Đạo đưa Phượng Khê tới chuồng thú.

Ánh mắt Kim Mao Toan Nghê thoáng lảng tránh, vì nó cảm thấy mất mặt.

Nhưng, khi Tiêu Bách Đạo dò hỏi, nó vẫn đưa ra câu trả lời khẳng định.

Hơn nữa, dưới ánh mắt ám chỉ của Phượng Khê, nó còn tỏ vẻ: nếu không cho nó làm vật cưỡi cho Phượng Khê, nó sẽ tuyệt thực!

Nhịn đói tới chết!

Đương nhiên, Tiêu Bách Đạo không hiểu tiếng rống của Kim Mao Toan Nghê, những lời đó là do phiên dịch viên - Mộc trưởng lão truyền lại.

Trong suốt quá trình phiên dịch, Mộc trưởng lão vẫn luôn kinh ngạc há hốc mồm.

Thậm chí ông ấy còn nghi ngờ Kim Mao Toan Nghê bị...

. chó ghẻ đoạt xá.

Tiêu Bách Đạo đành triệu tập các “lãnh đạo” của Huyền Thiên Tông tới họp để bàn bạc chuyện này.

Nếu chuyện này diễn ra vào thời điểm Phượng Khê mới nhập môn, chắc chắn sẽ chẳng ai đồng ý.

Nhưng hiện tại, thiết lập của Phượng Khê quá hoàn hảo, vừa có dũng vừa có mưu, vừa can đảm vừa tri thức, quan trọng là có “đặc tính chiêu tài”, là một đệ tử tốt!

Lần trước, khi tông môn khen thưởng nàng vì có công phát hiện mỏ quặng linh thạch thượng phẩm, nàng đã tìm mọi cách để từ chối, mãi mới bất đắc dĩ nhận lấy phần thưởng.

Một đệ tử tốt như vậy, xứng đáng được hưởng đãi ngộ tốt!

Dù cưỡi thần thú trấn phái thì cũng không phải chuyện quá to tát!