Xuyên Thư Tôi Thay Vai Ác Nuôi Dưỡng Nhi Tử

Xuyên Thư Tôi Thay Vai Ác Nuôi Dưỡng Nhi Tử

Cập nhật: 25/09/2024
Tác giả: Mộc Chu Hành
Trạng thái: Đang cập nhật
Lượt xem: 31
Đánh giá:                      
Ngôn Tình
Hiện Đại
Nữ Phụ
Xuyên Sách
  
  

Bất quá hôm nay cô ngủ không ngon, cô đã nằm xuống mấy giờ đồng hồ, trán bắt đầu đổ mồ hôi, trong miệng lạ nói mớ cái gì, cô tựa hồ mơ thấy sự tình cực kỳ đáng sợ.

Yến Tầm mới từ phòng Yến Chiêu đi ra, đứa nhỏ Yến Chiêu này từ nhỏ đã biểu hiện ra sự bình tĩnh cùng cơ trí quá mức, thật giống chính mình năm đó. Bất quá Yến Tầm cũng không cảm thấy đây là một chuyện xấu, Yến Chiêu về sau cần tiếp quản công ty, thông minh cùng thủ đoạn là điều không thể thiếu.

Bất quá, hôm nay tiểu hài tử có điểm kỳ quái, giống như mơ thấy cái gì làm cho nó cao hứng, thời điểm ngủ còn liếm môi.

Yến Tầm ở cùng tầng với Thẩm Nguyệt là ở lầu 3, xem xong Yến Chiêu, hắn liền đứng dậy đi lên lầu, đi ngang qua phòng Thẩm Nguyệt, hắn không biết sao lại bước chân đứng ở trước cửa phòng cô trong chốc lát.

Đúng lúc này, hắn bỗng nhiên nghe bên trong truyền đến một tiếng la.

Yến Tầm không kịp nghĩ, đẩy cửa vào.

Thẩm Nguyệt đang nằm trên giường, lúc sáng cô mặc một chiếc váy màu đỏ giờ đã đổi thành một chiếc váy ngủ màu trắng đơn giản tôn lên màu da của cô, cả người Thẩm Nguyệt thoạt nhìn nhu hòa đi rất nhiều.

Nhưng mà giờ phút này cô hình như đang gặp ác mộng, vài sợi tóc trên trán đã mướt bởi mồ hôi, chân mày gắt gao nhăn lại, tựa hồ mơ thấy điều đáng sợ.

Yến Tầm suy tư hai giây quyết định đánh thức cô dậy.

Yến Tầm mở miệng kêu hai tiếng, kết quả người trên giường vẫn không nhúc nhích, hắn mới chạm vào cô.

Kết quả ngón tay Yến Tầm mới vừa vươn ra, còn chưa có đụng vào người cô, Thẩm Nguyệt bỗng nhiên mở mắt, cô cùng hắn mắt to trừng mắt nhỏ.

Thẩm Nguyệt vừa mới thoát ra từ ác mộng, kết quả cô mới mở mắt ra, lại nhìn thấy một người đứng ở đầu giường của cô mang theo ánh mắt chứa vài phần tăm tối.

Thảo! cô tưởng đâu có trộm

Thẩm Nguyệt liền bị dọa ngốc, theo phản xạ cô liền cho hắn một cái tát, sau đó trốn vào trong chăn.

Tư thế kia nghiễm nhiên chính là chỉ cần trốn ở trong chăn, quỷ quái liền tuyệt đối bắt không được ta!

Yến Tầm: “……”

Hắn cúi đầu nhìn mu bàn tay bị đánh đó, lại nhìn người trên giường trùm chăn run bầm bậc, hắn phải nhịn cười.

Thẩm Nguyệt mẹ nó cô thật sợ hãi.

Xem hắn là trộm mà cô lại dám đánh hắn một cái nữa, thật giống như hắn sẽ làm gì với cô, rõ ràng cô động tay trước mà.

Âm thanh Yến Tầm lạnh lùng: “Ra đây”

Thẩm Nguyệt: ???

Âm thanh này cô cảm giác có điểm quen tai?

Cô miễn cưỡng chuôi ra từ ổ chăn, gian nan nhìn thoáng qua người ở mép giường.

Ý thức bị ác mộng xâm chiếm nháy mắt đã thu hồi, động tác Thẩm Nguyệt run lên một cái, cả người cứng đờ tại chỗ.

Cô quên mất hiện cô đang ở Thẩm gia, cô đã xuyên thư. Mà người đang đứng ở trước mặt cô chính là đại vai ác Yến Tầm trong sách.

Người không có cảm tình!

Quả thực cô gặp ác mộng như thế nào mà đầu óc mụ mị, liền quên việc quan trọng này.

Nhớ một chút xem chính mình mới làm cái gì, Thẩm Nguyệt oán hận mà khụt khịt một tiếng, không đem chăn ôm chặt hơn nữa.

Cô nên làm gì cho tốt đây? Cư nhiên động thủ đánh đại vai ác trong sách.

Cô xong rồi.

Yến Tầm thấy chính mình gọi một tiếng mà Thẩm Nguyệt vẫn không lộ ra, ngược lại càng đem chính mình bọc đến chặt hơn, tức khắc cảm giác một trận hít thở không thông.

Đôi chân dài của Yến Tầm bước qua kéo tấm chăn đang bao phủ người của Thẩm Nguyệt. Đầu của cô liền bị lộ ra bên ngoài.

Cô giả vờ như chưa tỉnh ngủ, híp mắt, cùng Yến Tầm hai mắt nhìn nhau.

Lúc trước cô còn thầm thương tiếc cho Yến Tầm, người như vậy mà làm vai ác. Nhưng hiện tại hắn đứng trước mặt cô làm Thẩm Nguyệt sợ hãy mà nuốt nước miếng.

Mỹ nam ở phía trước, nhưng cô có chút sợ.

Thẩm Nguyệt hít hít cái mũi, có điểm đáng tiếc.

Đồng thời, trong tay còn không ngừng kéo chăn trở lại, ý đồ lần nữa đem chính mình trốn trong chăn.

Yến Tầm nhìn đến người nào đó còn chưa từ bỏ ý định kéo chăn lại, cười nhạt một tiếng: “Sách, như thế nào thấy tôi lại giống như rùa đen”

Động tác kéo chăn của cô đừng lại, Thẩm Nguyệt thiếu chút nữa sặc.

Ngươi mới là rùa đen đó!

Hừ! Cô đường đường là đại tiểu thư Thẩm gia, nào có chịu cảnh ủy khuất này.

Vốn dĩ cô định cùng Yến Tầm không thù không oán, tính toán sửa tên WeChat của hắn lại, hiện tại thì sao, tưởng bở!

May mà cô còn chưa chỉnh WeChat chứ để tên hắn cả đời là rùa đen đi! Cẩu nam nhân!

Yến Tầm chỉ có ý định đem chăn kéo ra, chứ cũng không có ý tứ đánh cô. Tốt xấu hắn cũng chỉ là đại ai ác, cũng không phải biến thái tới mức đánh vợ mình chứ?

Thẩm Nguyệt yên tâm.

Đêm hôm khuya khoắt, trai đơn gái chiếc ở chung một phòng. Dựa theo kịch bản ngôn tình, giờ phút này cốt truyện nên có điểm ngoài ý muốn gạo nấu thành cơm, đáng tiếc, hai người ở đây đều là pháo hôi, cho nên tác giả cũng không có an bài tri kỷ cho vai ác.

Nguyên chủ cùng Yến Tầm tuy rằng đã kết hôn hai năm, nhưng trừ bỏ cùng nhau sinh một hài tử, kỳ thật cũng không tính là gì của nhau, nghĩ đến trước lúc cô xuyên tới nguyên chủ còn có ý đồ ly hôn để theo người khác, Thẩm Nguyệt liền cảm thấy một trận xấu hổ. Yến Tầm cũng không biết nói cái gì, không khí thực sự có chút quỷ dị.

Yến Tầm nhìn người trước mặt lộ vẻ mặt bất mãn trừng mắt nhìn mình, nhưng một câu đều không nói, hắn có điểm muốn cười.

“Được rồi, đừng trốn trong chăn, sẽ khó thở”

Nói xong, xoay người rời đi, thuận tiện đóng cửa phòng lại.

Lưu lại Thẩm Nguyệt mất hồn mà gãi gãi đầu tóc, mới vừa rồi cô quả thực cảm thấy xấu hổ.

Loại cảm giác này cô không bao giờ dám nghĩ đến lần thứ hai.

Không được, trước mắt chỉ có hai cái phương pháp.

Hoặc là từ trong tay Trác Hàng lấy lại hai trăm vạn, sau đó rời đi Ninh Thành mà cao chạy xa bay. Hoặc là liền ngẫm tìm biện pháp cùng vai ác tạo mối quan hệ tốt, cho dù là bề ngoài, ngày sau gặp nhau cũng không đến mức quá xấu hổ.

Dù sao xem như cô đã nhìn ra, vai ác Yến Tầm này đối với thân thể của vợ mình cũng không có hứng thú. Tạm thời cô không cần suy xét về vấn đề này.

Yến Tầm trở lại phòng ngủ, đóng cửa phòng lại, ánh mắt lập tức thay đổi.

Hắn gửi một tin nhắn: “Tra một chút xem Thẩm Nguyệt đi đâu, gặp qua người nào, càng tỉ mỉ càng tốt”

Bỏ điện thoại xuống, Yến Tầm ngồi ở trước sô pha, rót cho chính mình một ly rượu vang đỏ.

Hắn tung hoành trên thương trường mấy năm nay, bản lĩnh xem mặt đoán ý hắn vẫn phải có. Thẩm Nguyệt thay đổi quá rõ ràng, đặc biệt chính là thời điểm nhìn thấy hắn, cô không hề điên cuồng mê luyến, cũng không hề sợ hãi muốn thoát khỏi ánh mắt của hắn, thay vào đó là một loại ánh mắt kinh ngạc cùng xa lạ.

Ngón tay Yến Tầm thon dài gõ gõ ly rượu, trong mắt xẹt qua một ý cười.

Có điểm ý tứ.

Nếu hiện tại cô càng thức thời, như vậy, hắn có thể không so đo đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì.

Cùng thời điểm, trong phòng Thẩm Nguyệt cũng không biết chính mình đã bị vai ác hoài nghi, nửa đêm cô bừng tỉnh cảm giác bụng có chút đói bụng.

Bị đói giữa đêm khẳng định rất khó đi vào giấc ngủ, Thẩm Nguyệt bất đắc dĩ đứng dậy, tính đi xuống bếp tìm thức ăn.

Trong phòng bếp Yến gia, tủ lạnh chỉ còn ít rau dưa cùng trứng, Thẩm Nguyệt không muốn làm phiền thím Trương đã khuya rồi mà còn nấu thức ăn cho mình.

Cô liền định tự mình nấu, đáng tiếc tài nấu ăn của cô không tốt, mà Yến gia sợ tiểu hài tử Yến Chiêu ăn thực phẩm không tốt nên căn bản cũng không có mì gói.

Thẩm Nguyệt chỉ có thể bất đắc dĩ nấu mì sợi, lấy một quả trứng gà cùng cà chua, cô tính toán làm mì trứng cà chua.

Đem cà chua cắt thành lát nhỏ, trứng gà đánh đều, chảo nóng bỏ vào đảo đều rồi xào, thêm chút nước ấm, chờ nước sôi để mì sợi vào, nấu ba phút, để thêm một chút gia vị đã có một chén mì trứng thơm ngào ngạt.

Thẩm Nguyệt thấy tương đối vừa lòng, so với chén mì cô nấu cho Yến Chiêu nhìn càng ngon hơn.

Kiểm tra tủ lạnh tầm mắt cô vô ý thấy một cái bánh kem chocolate có một cái vương miện.

???

Tình huống như thế nào đây? Sao cái bánh kem này lại có trong tủ lạnh?

Không phải là…… Yến Chiêu ăn không hết nên để vào tủ lạnh chứ? Nếu như bị thím Trương thấy, chẳng phải là lời nói dối của cô vô tình bị chọc thủng?

Này không được, này tuyệt đối không thể.

Phương pháp tốt nhất, đó chính là…… thủ tiêu.

Thẩm Nguyệt nhìn bánh kem nhỏ trong tủ lạnh, lại nhìn chén mì trứng cà chua nóng hổi.

Thảo, liền mẹ nó.

Cô mắt mù, vốn dĩ có thể trực tiếp ăn luôn bánh kem không cần nấu ăn kết quả.

Nửa phút sau, Thẩm đại tiểu thư quyết định lấy bánh kem tới phòng ăn trước, thời điểm đi cô còn lưu luyến quay đầu lại xem mì trứng.

Kết quả,

cô mới ngồi ăn được hai miếng, Yến Tầm cái tên cẩu nam nhân này cư nhiên cũng xuống lầu tới nhà ăn.

Hắn đã mở miệng trước Thẩm Nguyệt, âm thanh như cũ nhàn nhạt, nói ra có thể trực tiếp làm Thẩm đại tiểu thư tức chết: “Tôi nghe dưới lầu có động tĩnh, cho rằng trong nhà có trộm vào”

Thẩm Nguyệt:…… tên Yến Tầm rùa đen này!

Cô không cam lòng yếu thế mà trừng mắt nhìn hắn, kết quả nhìn đến người nào đó trong tay cư nhiên bưng một chén mì trứng, chén đó cô vừa nấu xong chưa kịp mang sang bàn.

Thẩm Nguyệt vui vẻ: “Anh đem chén mì qua cho tôi à?”

Yến Tầm nhàn hạ mà nhìn cô một cái: “Đói bụng.

Nói xong, không đợi cô trả lời, hắn ngồi ở đối diện bắt đầu ăn.

Tốc độ ăn mì của Yến Tâm thật nhanh, nhưng động tác ưu nhã, không giống những người khác lúc ăn phát ra âm thanh. Thẩm Nguyệt mới ăn bánh kem, liền cảm giác người đối diện đã buông đũa xuống, trong chén rỗng tuếch.

………… Đây là buổi tối hắn không ăn cơm sao?

Yến Tầm ăn xong một chén mì, tựa hồ tâm tình tốt hơn chút, lệ khí cả người ban ngày ngược lại giờ mang một tia lười biếng.

“Đúng rồi, ngày mai là đại thọ 80 tuổi của lão gia tử Phương gia, mời một nhà chúng ta”

Thẩm Nguyệt ăn bánh kem, nghe vậy thiếu chút nữa bật cười.

Bằng mặt không bằng lòng, mẹ nó một nhà, quỷ tài cùng hắn mới một nhà á.

“Không đi” lời nói vừa tới bên miệng, bỗng nhiên dừng lại.

Từ từ, Phương gia sẽ không phải là nhà nam chủ chứ?

Rốt cuộc quyển sách này, hình như nam chủ tên là Phương Diễn.

Cô nhớ rõ trong cốt truyện, tiểu ác ma Yến Chiêu cùng con nam nữ chủ lần đầu tiên gặp mặt chính là ở trong một buổi sinh nhật, trong yến hội bọn họ gặp được cô bé năm tuổi, hai người vì tranh đoạt cô bé mà đánh nhau. Về sau vì nguyên nhân này mà Yến Chiêu mới phát triển sự hắc hóa của mình.

Vì cô bé năm tuổi mà hai đứa trẻ đánh nhau.