Triệu Từ Yến từ txưa đến nay vẫn luôn ở trong trường, cuối tuần mới về nhà. Cho đến khi lên cấp ba mới đổi thành mỗi ngày đều trở về nhà ngủ, như vậy có thể học bài muộn hơn được một chút.
Cô đã bàn bạc với Triệu Tấn Dịch, hắn lưỡng lự vài giây nhưng vẫn đồng ý.
Ở nhà cũng tốt, chung quy so với trường học vẫn tiện hơn nhiều.
Một buổi sáng của cấp ba trung học, Triệu Từ Yến thức dậy muộn. Từ trong cơn mơ màng, cô mở to hai mắt nhìn ánh mặt trời chiếu vào từ cửa sổ, mắt đảo quanh tìm chiếc đồng hồ báo thức.
Cô phát hiện chiếc đồng hồ đang được đặt cạnh Triệu Tấn Dịch, người nằm bên cạnh mình. Đồng hồ hiển thị 7:30.
Hai mắt Triệu Tấn Dịch đang nhắm, một chiếc chăn bông màu xanh mỏng phủ lên cơ thể rắn chắc do quanh năm luyện tập thể hình. Lồng ngực hắn hơi phập phồng, ánh nắng chiếu vào khuôn mặt hắn, thoạt nhìn vô cùng yên bình đến lạ thường.
Một tay hắn đè lên đồng hồ báo thức, vừa nhìn đã biết ai là người tắt đi.
Triệu Từ Yến vốn nghĩ muốn nhéo mũi, tức giận với hắn. Nhưng nhớ đến đêm qua, khi cô ngủ quên trên ghế sofa vẫn chưa thấy hắn trở về, hẳn là rất khuya mới về nhà đi. Hơn nữa bên dưới mắt hắn còn có một vòng màu đen mờ, không cần nghĩ cũng biết thời gian gần đây rất bận rộn.
Vì vậy cô liền đem khẩu khí nghẹn lại.
Năm Triệu Từ Yến bảy tuổi, cũng là khi Triệu Tấn Dịch hai mươi ba tuổi, Triệu Hoài và Bích Xa Họa qua đời.
Năm đó cô còn đang học tiểu học. Những đoạn ký ức quá mức thống khổ, đại não bật chế độ quên lãng, rất nhiều chuyện đã trở thành mơ hồ. Mùi máu tươi gay mũi, mùi thuốc sát trùng, bức tường trắng trong bệnh viện, ánh mắt có lỗi của bác sĩ, tiếng than khóc xung quanh, tấm vải trắng phủ lên người bọn họ, âm thanh dỗ dành và cái ôm ấm áp của anh trai.
Cha mẹ để lại cho bọn họ một căn nhà nhỏ ở thủ đô cùng với số tiền ít ỏi, không có thân thích họ hàng nào muốn nuôi dưỡng anh em bọn họ.
Thành tích học tập của Triệu Tấn Dịch không tốt, sau khi lên trung học liền bắt đầu lăn lộn trong xã hội, Vì vậy hắn có thể tự mình nuôi dưỡng Triệu Từ Yến.
Khi đó Triệu Tấn Dịch một bên an ủi em gái khóc cả ngày, một bên xử lý hậu sự của cha mẹ, cùng lúc vẫn phải đi kiếm tiền.
Cuộc sống hai người mặc dù khó khăn, không có nhiều tiền nhưng là Triệu Từ Yến vẫn được hắn dưỡng vô lo vô nghĩ mà lớn lên, thậm chí còn được hắn nuông chiều đến có chút bướng bỉnh.
Vào mùa hè không có tiền mua điều hòa, Triệu Tấn Dịch sẽ ở một bên lấy cây quạt phe phẩy suốt cả đêm, hát ru dỗ cô đi ngủ.
Mùa đông lạnh giá, cả hai ôm chặt nhau mà ngủ, tựa vào sưởi ấm cho nhau.
Chân của hắn vô cùng ấm áp, Triệu Từ Yến rất thích quấn tay chân chen vào giữa hai chân hắn ngủ. Triệu Tấn Dịch có ngăn cản vào lần, rồi sau đó cũng mặc kệ.
Cô biết Triệu Tấn Dịch làm việc rất vất vả, rất nhanh đã không khóc nữa, cũng không ở trước mặt hắn nhắc tới cha mẹ, thỉnh thoảng sẽ pha trò khiến hắn vui vẻ.
Cô gần như sẽ không đòi hỏi điều gì, cho dù chỉ có bộ đồng phục và một ít quần áo cũ do mẹ để lại, cô vẫn thực vui vẻ.
May mắn cô gái nhỏ trời sinh đã xinh đẹp. Sau khi khoác lên mình bộ đồng phục trắng giặt sạch sẽ, đứng trong đám đông các cô gái nhỏ khác, cô vẫn luôn là người nổi bật nhất.