(Edit: Dii)
Tuy không hiểu, nhưng trực giác nói Kỷ Tô biết rằng đồ tai mèo sẽ không đơn giản như vậy, cậu lắc đầu: “Không, em không muốn biết.
”
Cậu vừa lắc đầu thì tai mèo nhỏ trên đầu cũng đung đưa, trông đáng yêu chết đi được.
Cố Chiêu cầm lấy đuôi mèo trong tay cậu, ghé sát lại hôn cậu một cái, thấp giọng dụ dỗ: “Ngoan, tự mình mặc vào đi.
”
Kỷ Tô ngây ngô tưởng rằng không cần đeo đuôi mèo, cúi người bưng hộp lên: “Vậy em vào nhà vệ sinh mặc.
”
Cố Chiêu không cản cậu: “Đi đi.
”
Kỷ Tô vào nhà vệ sinh, để hộp lên bệ rửa tay rồi bắt đầu nghiên cứu cách mặc.
Vòng cổ chuông nhỏ thì cậu biết đeo, vì hồi trước Kiều Cẩm từng dạy cậu rồi, các kiểu tất lụa ren cũng từng mang rất nhiều lần nên khá quen tay.
Kỷ Tô lấy một miếng vải trông giống như áo ra khỏi hộp, đỏ mặt mặc vào xong lại lấy một miếng vải hai mảnh khác.
Cậu cầm lên quan sát kĩ một hồi, nhận ra hình như đây là váy ngắn, chỉ có điều trước sau đều “lọt khe“...
.
Kỷ Tô lúng túng nắm miếng vải nhẹ tênh, gò má trắng nõn đỏ bừng, hoàn toàn không mặc nổi.
Rốt cuộc Cố Chiêu tìm đâu ra bộ đồ kỳ lạ thế này, còn ép cậu phải mặc, đúng là sở thích quái dị.
.
.
Có lẽ do cậu ở trong nhà vệ sinh lâu quá, ngoài cửa truyền đến giọng của Cố Chiêu: “Không biết mặc à? Anh vào mặc giúp em.
”
“Không cần!
” Ngón tay Kỷ Tô co quắp, cậu lắp bắp: “Em, em xong ngay.
.
.
”
Dù sao cũng phải mặc ra ngoài, cậu nhắm mắt hạ quyết tâm, mặc váy vào luôn.
“Cạch”, Kỷ Tô vặn mở cửa, lề mề bước ra ngoài.
Cố Chiêu ngồi ở cuối giường, nghe tiếng bèn ngước mắt, hô hấp lập tức chững lại.
Trước mặt hắn là một chú mèo con toàn thân trắng tuyết, gương mặt ráng đỏ và tai mèo trông cực kỳ ngon miệng. Trên cần cổ thon dài là chiếc vòng cổ lục lạc, hai dây áo mảnh vắt trên xương quai xanh tinh xảo lõm xuống, áo ngực lông xù miễn cưỡng che ngực lại.
Ánh mắt tiếp tục lia xuống dưới, dây buộc ren đan chéo trên thắt lưng thon mảnh giữ chặt lấy chiếc váy tơ kiểu hai mảnh, đai nịt tất ren nối với đôi tất lụa màu trắng, khoảng trống ở giữa được một bàn tay mảnh khảnh đẹp đẽ che đi, trông giống như “muốn mà còn ngại“.
Làm người ta rất muốn kéo cái tay kia ra, sau đó thô bạo tách mở đôi chân dài thẳng tắp của cậu để thưởng thức cảnh đẹp giấu bên trong.
.
.
Kỷ Tô để chân trần đứng trên sàn nhà, ngón chân màu hồng nhạt co lại vì ngại.
Trái cổ của Cố Chiêu chuyển động, hắn nuốt ực một cái.
“Em.
.
.
” Kỷ Tô hé mắt, nhìn hắn đầy tội nghiệp: “Em cởi ra được chưa?”
“Không được.
” Cố Chiêu cầm đuôi mèo phía sau lưng: “Còn cái này chưa đeo vào.
”
Kỷ Tô chần chừ lùi về sau: “Nhưng cái đó đeo kiểu gì.
.
.
”
Cố Chiêu không nói không rằng, hắn mở ngăn tủ lấy một tuýp thuốc mỡ ra, bóp một ít bôi lên quả cầu kim loại hình giọt nước ở đầu cái đuôi mèo.
Bàn tay với khớp xương rõ ràng cầm đuôi mèo vừa dài vừa to, lòng bàn tay của hắn liên tục đảo quanh quả cầu kim loại kia, ánh mắt u ám tối tăm luôn nhìn chằm chằm lên người chú mèo con xấu hổ.
Người Kỷ Tô nóng lên vì ánh nhìn của hắn, làn da trắng như tuyết đỏ bừng như bị hun nóng.
Mãi đến khi bề mặt của quả cầu kim loại trơn trượt bóng loáng, Cố Chiêu mở miệng gọi: “Lại đây.
”
Kỷ Tô nhích từng bước tới, trong lòng cảm thấy có gì đó sai sai.
Cái thứ kia, không lẽ.
.
.
Sự kiên nhẫn của Cố Chiêu dường như đã cạn sạch, hắn huơ cánh tay dài kéo mèo con vào lòng mình, đặt cậu ngồi lên đùi.
Kỷ Tô ngồi trên cặp đùi rắn chắc của hắn, chỉ cảm thấy đằng sau có gió lạnh thổi qua, cậu giãy giụa theo bản năng: “Cố Chiêu, anh muốn làm gì ưm.
.
.
”
“Bốp” một tiếng, bàn tay nóng rực vỗ lên, đánh cho cánh mông tròn mẩy run lẩy bẩy.
Kỷ Tô bị đánh liền rên khẽ một tiếng: “Đau.
.
.
”
“Bé cưng, ngoan nào.
” Cố Chiêu cầm cái đuôi mèo dài sọc kia, giọng vừa trầm vừa khàn: “Em không biết đeo đúng không? Để anh dạy em.
.
.
”
Mèo con vừa ngoan vừa xinh, nhưng sức lại quá yếu, đệm thịt hồng hào mềm mại, móng vuốt cắm vào da thịt cũng chỉ như gãi ngứa. Em mèo bị chó lớn bắt nạt tới mức chỉ có thể khóc nức nở.
Đuôi lông xù của mèo con ướt dầm dề, vòng cổ lục lạc cũng vang lên liên tục, cơ thể lắc lư lên xuống, lắc tới mức hoa hết cả mắt.
Khi trước mắt trở nên trắng xóa, Kỷ Tô bỗng nhớ ra chiêu mà Kiều Cẩm chỉ cho cậu.
Cậu giơ một cánh tay mềm nhũn lên, ôm lấy cần cổ mướt mồ hôi, run rẩy gọi: “Chồng ơi ưm.
.
.
”
Bàn tay đang giữ chặt lấy eo cậu đột nhiên siết lại, gân xanh trên trán Cố Chiêu nổi lên: “Gọi anh là gì?”
Kỷ Tô xấu hổ gần chết, cậu cắn ghì môi dưới nhất quyết không gọi lại.
Mắt Cố Chiêu đỏ lên, hắn hệt như con thú hoang bụng đói cồn cào đang ngấu nghiến con mồi của mình.
.
.
*
Bắt đầu từ hôm thứ sáu, đa số thời gian Kỷ Tô đều sống ở trên giường, khát có người mớm nước, đói có người đút ăn, ngay cả tắm rửa cũng có người làm giúp.
Mãi đến trưa chủ nhật, lúc tỉnh dậy lần nữa không thấy Cố Chiêu trong phòng, cậu lập tức lê hai chân mềm nhũn quay về phòng của mình, cửa cũng khóa trái luôn.
Cố Chiêu về phòng ngủ chính không tìm được cậu, thế là đi tới gõ cửa phòng ngủ phụ: “Cục cưng?”
“Em phải làm bài tập vẽ.
” Kỷ Tô nằm sấp trên tấm chăn mềm mại, uể oải trả lời.
Cố Chiêu giơ tay vặn tay nắm cửa: “Em ăn gì đi đã.
”
Vặn cửa không ra, hắn nở nụ cười: “Đã nói với em là anh có chìa khóa, sao em còn khóa trái?”
Kỷ Tô ngẫm nghĩ thấy cũng đúng, cậu bò dậy đi ra cửa, mở cửa phòng, cảnh giác trốn ra sau ván cửa: “Anh không được làm nữa.
”
“Không làm.
” Cố Chiêu lách người vào bế cậu lên, bước ra ngoài phòng khách.
Sau khi cơm nước xong, Cố Chiêu bế cậu quay về phòng, đặt lên ghế dựa ở trước bàn: “Vẽ đi, có gì cứ gọi anh.
”
Kỷ Tô nghiêng đầu: “Tối nay tụi mình về trường sao?”
“Không về.
” Cố Chiêu cúi đầu thơm lên cánh môi sưng đỏ, “Sáng mai anh gọi em dậy, sẽ kịp giờ.
”
Kỷ Tô: “Nhưng em không muốn đi muộn nữa.
.
.
”
“Không muộn đâu.
” Cố Chiêu cười cam đoan, “Đêm nay để em ngủ ngon lành.
”
Kỷ Tô nửa tin nửa ngờ, nhưng cuối cùng vẫn chọn tin hắn lần nữa.
Đến tối, Kỷ Tô tắm rửa sạch sẽ xong thì nằm sấp trên giường lướt điện thoại.
Một lát sau, Cố Chiêu tắm xong đi ra khỏi nhà tắm.
Hắn nằm lên giường, kéo người kia vào lòng theo thói quen.
Kỷ Tô nằm trong lòng hắn ngẩng mặt lên: “Cố Chiêu, em hỏi anh chuyện này được không?”
Cố Chiêu bình thản đáp: “Ừm.
”
“Có phải anh.
.
.
” Còn chưa hỏi xong mà mặt Kỷ Tô đã đỏ lựng trước, “Có phải anh hơi.
.
. nghiện.
.
.
”
Cố Chiêu nhướng mày: “Nghiện cái gì?”
Kỷ Tô vùi mặt vào ngực hắn như đà điểu: “Thì cái đó.
.
.
”
Cố Chiêu không trả lời, chỉ khẽ cười.
Kỷ Tô nóng hết cả tai: “Không được cười.
”
“Không có.
” Cố Chiêu siết chặt vòng tay, môi hôn lên tóc cậu, “Anh chỉ nghiện em.
”
“Ồ.
.
.
” Kỷ Tô vừa hơi sợ sệt vừa thấy vui, nhỏ giọng hỏi: “Vậy anh kiềm chế một chút được không?”
Cố Chiêu vân vê gáy cậu, hỏi: “Em không thích sao?”
Kỷ Tô không thể nói không thích trái với lương tâm, nhưng cũng không muốn đối phương được nước lấn tới, cậu chọn nhắm mắt lại giả bộ ngủ.
Không thấy ai kia trả lời, độ cong bên khóe môi Cố Chiêu càng nhiều hơn: “Em không nói gì, anh coi như em ngầm thừa nhận là rất thích.
”
Kỷ Tô xấu hổ đập hắn một cái: “Em buồn ngủ, ngủ đi!
”
*
Sáng thứ hai có tiết tiếng Anh, trước khi chuông reo năm phút, Kỷ Tô bước vào giảng đường.
Kiều Cẩm đã giành chỗ trước, ra sức vẫy tay với cậu: “Ở đây!
”
Kỷ Tô bước tới, chào hỏi xong thì ngồi xuống lấy sách tiếng Anh trong cặp ra.
Theo động tác của cậu, ống tay áo sơ mi hơi dịch lên trên một khúc, để lộ ra cổ tay mảnh khảnh trắng loáng.
Kiều Cẩm tinh mắt phát hiện trên cổ tay cậu có một vòng vết hằn đỏ, cậu ta hạ thấp giọng, hỏi: “Tô Tô, tay cậu bị sao vậy?”
Kỷ Tô mím môi, nhìn nhau với cậu ta.
Kiều Cẩm hiểu ý: “Tôi biết rồi, do hot boy Cố làm.
”
Kỷ Tô đỏ mặt kéo ống tay áo xuống, che khuất dấu vết trên cổ tay.
“Cố Chiêu hung dữ ghê.
” Kiều Cẩm tặc lưỡi, “Cậu không học theo chiêu mà tôi chỉ à?”
Kỷ Tô: “.
.
.
”
Cũng bởi vì tiếng “chồng ơi” kia mà Cố Chiêu càng hưng phấn hơn, bắt nạt cậu cũng dữ hơn.
Vết hằn đỏ trên tay chẳng đáng kể, dấu vết trải đầy trên ngực và đùi mới gọi là kinh khủng, may mà có thể che đi bằng quần áo.
.
.
Kiều Cẩm vẫn chưa từ bỏ, hỏi tiếp: “Do cậu không gọi hay do không có tác dụng?”
Bấy giờ, tiếng chuông vào học reo lên.
Kỷ Tô xoay mặt cậu ta qua chỗ khác, nhẹ nhàng nhắc nhở: “Học đi, tập trung nghe giảng.
”
Tối thứ hai, đội bóng rổ trường phải tập luyện. Ăn tối ở nhà ăn xong, Kỷ Tô và Cố Chiêu tách ra, cậu định về ký túc xá trước.
Cậu và Kiều Cẩm vừa trò chuyện vừa đi về ký túc xá, từ xa trông thấy một bóng dáng quen thuộc.
Kỷ Tô khựng lại, hơi nhíu mày.
Kiều Cẩm bực bội, nói: “Sao em trai cậu lại mò tới trường nữa?”
Kỷ Tô lắc đầu: “Không biết.
”
Kỷ Sâm cũng nhìn thấy cậu, bèn nhanh chân chạy tới: “Anh hai!
”
Kỷ Tô đứng im tại chỗ, hỏi: “Tìm anh có gì không?”
“Anh hai.
.
.
” Kỷ Sâm dừng bước, ngập ngừng nói: “Gần đây anh sống thế nào?”
“Anh sống tốt vô cùng.
” Giọng Kỷ Tô thờ ơ, “Anh với nhà họ Kỷ đã cắt đứt quan hệ rồi, vậy nên cậu đừng gọi anh là anh hai nữa.
”
“Anh hai! Anh nghiêm túc sao?” Kỷ Sâm cuống lên, tăng âm lượng: “Ba chỉ tức giận nhất thời thôi, anh xin lỗi ba xong là sẽ qua chuyện, chúng ta mãi mãi là người một nhà!
”
“Xin lỗi?” Kiều Cẩm bày ra vẻ mặt khó tin: “Nhóc điên rồi hả? Sao Tô Tô phải xin lỗi lão già xấu tính kia?”
Kỷ Sâm vô thức bênh vực ba mình: “Anh mắng ai đấy?”
“Tao mắng Kỷ Chính Hải đó!
” Kiều Cẩm tiến lên một bước, “Không chỉ vậy, tao còn muốn mắng luôn cái thứ nhi đồng thảo mai là mày!
”
“Anh——” Kỷ Sâm nào chịu nổi kiểu sỉ nhục này, nó nhào lên định đánh cậu ta.
Kỷ Tô lập tức kéo Kiều Cẩm ra sau lưng để bảo vệ.
Nắm đấm của Kỷ Sâm vung ra miễn cưỡng ngừng giữa khoảng không, nó tức giận đến đỏ cả mặt.
“Tao mắng mày, có phải mày thấy mình vô tội lắm không?” Kiều Cẩm nhân cơ hội đó nã liên thanh: “Mày vô tội cái đéo! Mắt mày mù hay tai mày điếc, mày sống trong nhà họ Kỷ nhiều năm như vậy, mày thật sự không nhìn thấy cảnh ngộ của anh mày sao? Mày có cha thương mẹ yêu, muốn cái gì có cái đó, anh của mày thì sao?”
Kỷ Sâm buông nắm đấm xuống, cố biện bạch cho bản thân: “Tôi——”
“Mày có biết, mỗi lần mày gặp chuyện cỏn con gì thôi, ba mày sẽ lập tức sai anh mày làm này làm nọ, mày còn không biết ngại mà chạy tới làm phiền anh mình? Mày thích cậu ấy mà mày không biết cậu ấy bị dị ứng hải sản, mày thích mà mày không biết cậu ấy không hề muốn về cái nhà họ Kỷ kia một chút nào?” Kiều Cẩm càng nói càng tức, hoàn toàn không cho đối phương cơ hội chen miệng vào: “Mày còn dám bảo Kỷ Tô xin lỗi, rốt cuộc cậu ấy làm gì sai? Nếu đây là “thích” mà mày nói, vậy tình cảm của mày rẻ rúng quá rồi đấy! Tao cho mày biết——”
“Tiểu Kiều.
” Kỷ Tô lên tiếng ngắt lời cậu ta, “Được rồi, đừng nói nữa.
Kiều Cẩm chưa mắng đã nhưng phải ngậm miệng, vẫn trợn mắt trừng Kỷ Sâm như cũ.
Dù sao cũng chỉ là thiếu niên mới mười mấy tuổi, Kỷ Sâm bị cậu ta mắng cho trắng hết cả mặt, ánh mắt nó nhìn Kỷ Tô vừa đáng thương vừa đau lòng: “Anh hai.
.
. anh cũng nghĩ như vậy sao?”
“Tiểu Sâm, anh nói rồi, đây không phải lỗi của cậu, anh cũng không ghét cậu.
” Kỷ Tô cụp mắt, “Nhưng anh không muốn dính dáng gì tới người nhà họ Kỷ nữa, cậu có hiểu không?”
Kỷ Sâm vẫn ôm lấy chút hy vọng cuối cùng, hỏi: “Anh, anh không về nhà nữa thật sao?”
Kỷ Tô rất kiên quyết: “Không về.
”
“Mẹ em.
.
.
” Kỷ Sâm cúi đầu, gian nan cất lời, “Mẹ em muốn gặp anh, bà có chuyện muốn nói với anh.
.
.
”
“Mẹ mày tới đây làm gì?” Kiều Cẩm không kìm được lại chen miệng: “Mẹ mày tới để mèo khóc chuột giả vờ từ bi hả?”
Kỷ Tô nhíu mày: “Có chuyện gì rồi đúng không?”
Với sự hiểu biết của cậu về dì Tần, ở ngoài thì đối phương cư xử rất đúng mực, nhưng trong lòng lại chưa từng coi cậu là người một nhà.
Vì thế cho nên dì Tần không thể nào đến khuyên cậu quay về nhà họ Kỷ được, lý do duy nhất chính là, nhà họ Kỷ gặp chuyện rồi.
“Hình như vậy, em cũng không rõ lắm.
.
.
” Kỷ Sâm ngẩng đầu lên, giọng điệu cầu khẩn: “Anh hai, anh gặp mẹ em một lần đi.
”
Kỷ Tô im lặng một chốc, từ chối: “Chuyện nhà họ Kỷ không liên quan gì tới anh nữa, cậu về đi.
”
Vừa dứt lời, cậu liền bước vòng qua Kỷ Sâm đi về ký túc xá.
“Kỷ Tô.
” Mới đi được vài bước, một giọng nữ đột nhiên vang lên từ đằng sau: “Cho dì mấy phút được không?”
Kỷ Tô quay người lại, lễ phép chào hỏi: “Dì Tần.
”
Dì Tần vẫn trang điểm tỉ mỉ như cũ, nhưng không thể che đi vẻ mặt uể oải: “Mấy phút thôi, không làm trễ nãi con lâu đâu.
”
Kỷ Tô đáp: “Được.
”
Hai người hiểu ý đi sang một bên, dì Tần lên tiếng: “Tô Tô, công ty ba con gặp chuyện lớn, đối mặt với việc sắp phá sản.
”
Kỷ Tô ngạc nhiên: “Chuyện xảy ra khi nào vậy ạ?”
“Nói thì phức tạp, tóm lại là công ty gặp cạnh tranh kinh doanh ác ý.
” Dì Tần nói vài câu khái quát mối nguy hiện tại, “Công ty liên tục bị cướp nhiều đơn hàng lớn, sau lại bị báo cáo sản xuất không đạt tiêu chuẩn, bị phạt một khoản tiền lớn, chuỗi vốn đầu tư hoàn toàn bị cắt đứt.
”
Kỷ Tô bình tĩnh hỏi: “Vậy dì tới tìm con, là có ý gì?”
Tiền còn nợ nhà họ Kỷ, Cố Chiêu đã trả hết thay cậu, bây giờ cậu đâu thể vì bù đắp thua lỗ cho công ty mà đòi tiền Cố Chiêu tiếp.
Dì Tần lại nói: “Ba con sứt đầu mẻ trán, sai người tra nhiều lần mới phát hiện người đứng phía sau ra tay là người nhà họ Cố.
”
Kỷ Tô giật thót trong lòng: “Nhà họ Cố?”
“Ba con nghĩ mãi mà không ra, xưa nay nhà chúng ta không thù không oán với nhà họ Cố, tại sao lại bị nhà họ Cố trả đũa.
” Đôi mắt của dì Tần nhìn cậu chăm chú, “Mãi đến tận hôm qua, em trai con vô tình nói ra, con và cháu ngoại trai của ông cụ nhà họ Cố là bạn thân.
”
Nói đến đây, tình huống về cơ bản đã rõ ràng.
Kỷ Tô nhớ lại buổi chiều kỳ nghỉ hè hôm ấy, Cố Chiêu đứng trên ban công gọi điện thoại với anh cả nhà họ Cố, có lẽ là nói về chuyện này.
“Kỷ Tô, coi như dì xin con, xin con rộng lòng nương tay.
” Dì Tần đột nhiên ứa nước mắt, hai hàng lệ chảy xuống bên má: “Dì biết trong lòng con hận ba mình, nhưng dù gì ông ấy cũng là ba ruột con, không có ông ấy thì chẳng có con, con nhẫn tâm ép ba ruột mình vào con đường chết sao?”
Kỷ Tô cắn răng, không giải thích gì.
Dù cậu có biết chuyện này hay không, thì việc cậu làm hay Cố Chiêu làm chẳng có gì khác nhau.
Từ góc độ nào đó có thể nói, bọn họ là một thể.
“Nếu con giận gì thì cứ trút lên người dì đi.
” Dì Tần tiến gần cậu một bước, muốn kéo tay cậu, “Con đánh dì cho hả giận, chỉ cần con có thể tha cho——”
Nhưng đến cả ống tay áo của Kỷ Tô mà bà ta cũng không bắt được.
Cố Chiêu kéo cậu vào lòng, ôm lùi về sau hai bước.
Kỷ Tô kinh ngạc ngẩng mặt lên, nhìn chàng trai như thiên thần từ trên trời giáng xuống này.
Dì Tần lảo đảo, miễn cưỡng đứng vững lại: “Cậu là.
.
.
”
Cố Chiêu ôm người vào lòng bằng một tay, lạnh lùng trả lời: “Là tôi làm, không liên quan đến Kỷ Tô, có giỏi thì bảo Kỷ Chính Hải đến tìm tôi.
”
Tác giả có lời muốn nói:
Tô Tô: Chúng ta là một thể.
Cố cẩu: Vậy anh để bên trong hoài luôn được không?
Tô Tô:.
.
.