(Edit: Sa + Beta: Dii)
Cố Chiêu thừa nhận quá thẳng thắn, nhất thời bà Tần không biết phải nói gì.
Kỷ Sâm ngồi xổm lặng thinh ở một bên nhận thấy tình hình không ổn lắm, nó bèn sải bước chạy sang, căng thẳng đứng sau lưng bà Tần. truyen bac chien
Bà Tần hoàn hồn, trưng ra điệu bộ của bậc trưởng bối, nghiêm túc dạy bảo: “Cậu Cố, chuyện trên thương trường không phải trò chơi, càng không thể vì một phút nóng giận mà phá huỷ cả một công ty, cậu có biết đó là tâm huyết của bao nhiêu người không?”
Cố Chiêu giữ vẻ mặt vô cảm mà vặn hỏi: “Nếu trân quý tâm huyết của mình đến vậy, tại sao không hoạt động cho nghiêm chỉnh mà để lại lỗ hổng lớn như thế?”
Trong phút chốc bà Tần không nghĩ được cái cớ nào hợp lý để phản bác, chỉ đành chuyển sang một đề tài khác: “Kỷ Tô và ba của nó có mâu thuẫn, đó là chuyện của cha con họ, người ngoài như chúng ta không nên nhúng tay vào, nhỡ sau này nó hối hận—”
“Không phải người ngoài.
” Kỷ Tô giữ im lặng từ nãy đến giờ bỗng lên tiếng: “Cố Chiêu không phải người ngoài.
”
Cậu rời khỏi ngực Cố Chiêu, nắm lấy bàn tay ấm áp to rộng, mười ngón tay đan chặt.
Cố Chiêu chỉ sững sờ một giây, rồi nắm chặt tay cậu.
Bà Tần sửng sốt: “Hai, hai người...
.
”
Kỷ Sâm cũng khó lòng tin nổi, bước lùi một bước: “Anh hai, anh ở bên anh ta thật rồi sao?”
“Cố Chiêu nói không sai, nếu không phải nội bộ công ty xảy ra vấn đề thì người khác không thể báo cáo thành công.
” Kỷ Tô bình tĩnh phân tích: “Do đó người đẩy công ty đến bước đường cùng không phải tôi, cũng không phải nhà họ Cố.
”
Kỷ Sâm nhìn cậu bằng ánh mắt rất đỗi xa lạ: “Anh hai, sao anh lại trở nên như vậy?”
Kỷ Tô cười mỉm: “Nhưng anh rất thích mình như vậy.
”
Cậu của quá khứ luôn dè dặt lấy lòng người khác, cố gắng khiến cho mọi người hài lòng vừa ý, chỉ quên mỗi bản thân mình.
Là Cố Chiêu giúp cậu tìm lại chính mình, cũng chính tình yêu của Cố Chiêu đã giúp cậu học được cách yêu thương bản thân.
Chiếc mặt nạ tinh xảo trên mặt bà Tần dần nứt vỡ, giọng bà ta cũng khó nghe hơn: “Cậu nhẫn tâm ép ba mình vào chỗ chết sao? Cậu bất hiếu như thế không sợ gặp quả báo ư?”
“Quả báo?” Cố Chiêu cười khẩy: “Chúng tôi có gặp quả báo hay không còn chưa biết, nhưng quả báo của mấy người đã đến rồi.
”
“Cậu——” Bà Tần giận đến mức thở không ra hơi, suýt nữa ngất xỉu tại chỗ.
“Mẹ!
” Kỷ Sâm vội vã bước lên đỡ lấy bà ta: “Mẹ có sao không?”
“Đi.
.
.
” Bà Tần ôm ngực: “Tiểu Sâm, chúng ta đi!
”
Kỷ Sâm dìu bà ta ra ngoài, vừa đi vừa cầm lòng không đậu mà ngoảnh đầu.
Kỷ Tô và Cố Chiêu sóng vai đứng đó, bàn tay đan chặt vào nhau gai mắt nhưng cũng rất hài hoà.
Kiều Cẩm “hừ” một tiếng, nhìn hai người kia đi xa rồi bật ngón cái với Cố Chiêu: “Hot boy Cố, lần này tôi phục cậu sát đất luôn, cảm ơn cậu vì cuối cùng cũng xả giận cho Tô Tô!
”
Nhưng Cố Chiêu chẳng hề đắc ý, hắn cụp mắt nhìn người bên cạnh, quan sát vẻ mặt của cậu.
Kỷ Tô rút tay về, lặng thinh đi về phía lối vào ký túc xá.
Cố Chiêu lập tức sải bước theo sau, chỉ để lại một câu: “Kiều Cẩm, cậu đợi lát nữa rồi lên.
”
Kiều Cẩm đần mặt, dù không hiểu chuyện gì đã xảy ra, nhưng cậu ta vẫn quyết định nghe theo sắp xếp của hot boy Cố, qua nhà thi đấu xem Chu Dương chơi bóng rổ.
Kỷ Tô tới cửa phòng ký túc xá, lấy chìa khoá ra mở cửa, rồi đẩy cửa đi vào.
Cố Chiêu vào theo, duỗi tay kéo cậu vào lòng: “Giận anh à?”
Kỷ Tô giãy ra: “Nói chuyện đàng hoàng, đừng có động tay động chân.
”
Cố Chiêu không những không buông tay, mà còn siết cậu chặt hơn, nhỏ giọng xin lỗi: “Xin lỗi em, anh không nên tự ý hành động.
”
Kỷ Tô ngước mắt: “Anh cũng biết em giận vì chuyện này?”
Cố Chiêu thở dài: “Em yếu lòng quá, anh sợ em sẽ nổi lòng trắc ẩn.
”
Mười nhà họ Kỷ cũng chẳng là gì với nhà họ Cố, anh cả muốn chèn ép cả nhà họ Kỷ chỉ đơn giản như bóp chết một con kiến mà thôi.
Để cẩn thận hơn, trước đó hắn cố ý chặn hết phương thức liên lạc của người nhà họ Kỷ, nhưng chẳng ngờ rằng vẫn bị vạch trần trước mặt Kỷ Tô.
Cảm xúc trong lòng Kỷ Tô rất phức tạp: “Anh muốn giúp em báo thù nhà họ Kỷ?”
“Vừa nghĩ đến việc em phải chịu tủi nhục ở nhà họ Kỷ ngần ấy năm, anh không thể nào nhịn được.
” Hai tay Cố Chiêu nâng mặt cậu lên: “Anh nên tìm được em sớm hơn, đưa em về nhà mới phải.
”
“Không muộn.
.
.
” Kỷ Tô nhìn vào đôi mắt tình sâu ý nặng ấy, giọng hơi nghẹn ngào: “Tuy rằng em cũng muốn gặp anh sớm hơn, nhưng dù gặp được anh vào thời điểm nào thì cũng là thời điểm đẹp đẽ nhất.
”
“Ừ.
.
.
” Cố Chiêu đáp, tì trán mình lên trán cậu, chóp mũi cọ chóp mũi, nghe nhịp thở của nhau, hơi thở giao hòa.
Hồi lâu sau, Kỷ Tô mở hai mắt: “Cố Chiêu, chuyện của nhà họ Kỷ cứ vậy đi.
”
Cố Chiêu nhìn cậu: “Em muốn nhà họ Cố dừng tay?”
“Có thể nói chuyện đã xảy ra đều do nhà họ Kỷ tự mình chuốc lấy.
” Kỷ Tô nhẹ nhàng đáp: “Nhưng không cần phải tiếp tục làm bẩn tay nhà họ Cố nữa. Ngóc đầu dậy được hay không thì phải xem số mệnh của chính họ.
”
Cố Chiêu không nói gì, chừng như đang suy tính điều gì đó.
“Em không yếu lòng, cũng không tiếc tình xưa, em chỉ thấy không cần thiết.
” Kỷ Tô giơ hai tay vòng lên cổ hắn: “Vì bây giờ em thấy rất hạnh phúc, nên mọi việc trong quá khứ đã chẳng còn quan trọng nữa rồi.
”
Một điều quan trọng hơn, nếu nhà họ Kỷ thật sự bị dồn vào bước đường cùng, lỡ đâu chó cùng rứt giậu, cậu sợ Cố Chiêu sẽ bị tổn hại.
Cố Chiêu đáp: “Anh biết rồi.
”
“Cố Chiêu, anh tốt quá.
” Kỷ Tô cong môi, khẽ nhón chân, chủ động hiến dâng nụ hôn.
Hiếm khi người yêu ngượng ngùng chịu chủ động, đáy mắt Cố Chiêu thoáng nét cười, một tay hắn giữ eo cậu, làm nụ hôn sâu thêm.
Ngay sau đó Kỷ Tô bị hắn bế lên, đè lên ván cửa mà hôn.
Tiếng nước làm người ta đỏ mặt rạo rực vang lên giữa ký túc xá tĩnh lặng, không khí ngày càng khô nóng.
Hai tiếng “cốc cốc” vang lên, bỗng dưng ván cửa mà Kỷ Tô đang tựa lưng bị người bên ngoài gõ vang, giọng nói oang oang của Triệu Tử Vân vọng vào tai: “Có ai trong ký túc xá không?”
Cả người Kỷ Tô run rẩy, cậu bừng tỉnh, cố nghiêng mặt né tránh.
Cố Chiêu đang hôn hăng say, ráo riết đuổi theo hôn cánh môi ẩm ướt.
“Không được ưm.
.
.
” Kỷ Tô vùi gương mặt nóng ran vào hõm cổ hắn: “Có người.
.
.
”
Cố Chiêu hít sâu mấy lần, bế cậu quay người đi đến bên giường.
Hắn đặt Kỷ Tô lên giường, cắn thịt trên gò má ấm mềm, giọng nghe như đang nghiến răng nghiến lợi: “Anh ra mở cửa.
”
Kỷ Tô bị hôn xây xẩm choáng váng, nhân lúc này lật người nằm sấp trên giường giả vờ ngủ.
Cố Chiêu bước đến sau cửa, mở cửa ra.
Triệu Tử Vân trợn tròn mắt: “Cố Chiêu? Sao lại là cậu?”
“Kỷ Tô không khoẻ, tôi đưa cậu ấy về ký túc xá.
” Cố Chiêu giải thích ngắn gọn một câu rồi đi.
Lý Do bước vội vào ký túc xá, đi đến trước giường Kỷ Tô, quan tâm hỏi han: “Kỷ Tô, cậu thấy khó chịu ở đâu?”
Kỷ Tô ngẩng mặt lên khỏi gối đầu, khẽ đáp: “Cảm ơn cậu đã quan tâm, tôi không sao.
”
Mặt cậu đỏ hây hây, môi còn hơi sưng, trong mắt như chứa nước mùa xuân, trông xinh đẹp lạ thường.
Thoáng chốc Lý Do nhìn đến sững người, quên mất mình định nói gì.
Kỷ Tô hỏi: “Còn chuyện gì nữa không?”
“Hả?” Lý Do hoàn hồn, lắp bắp: “Tôi, tôi hết chuyện rồi.
”