Minh Hằng không thể ngừng nghĩ về những gì đã xảy ra giữa cô và Dương Quân. Mỗi lần cô nhìn vào mắt anh, những ký ức về đêm hôm ấy lại hiện lên rõ mồn một, như một cuốn phim không thể dừng lại. Mặc dù họ chưa nói với nhau nhiều sau những giây phút mãnh liệt đó, nhưng sự im lặng giữa họ lại chứa đầy những thông điệp mà cả hai đều hiểu.
Ngày hôm sau, khi Minh Hằng bước vào văn phòng, mọi thứ như thể bình thường trở lại, nhưng cảm giác trong cô thì không. Dương Quân ngồi đó, vẻ ngoài lạnh lùng, nhưng ánh mắt anh lại không hề lạnh lùng chút nào. Nó giống như một biển cả sâu thẳm, chứa đựng đầy những cơn sóng dữ mà chỉ cần một cử động nhỏ cũng đủ khiến mọi thứ trở nên cuồng loạn.
Minh Hằng cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng không hiểu sao, cô lại cảm thấy mình như đang đứng giữa một cơn bão, không thể thoát ra. Mỗi bước đi của cô, mỗi lần cô tiếp xúc với ánh mắt của Dương Quân, đều khiến trái tim cô đập mạnh mẽ, như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Dương Quân nhìn cô, đôi mắt anh dịu đi, nhưng vẫn không thể che giấu được sự khao khát trong đó. "Em có khỏe không?" Giọng anh trầm thấp, có chút lạ lùng, như thể đang thử thách Minh Hằng.
Minh Hằng không biết phải trả lời sao, cô chỉ gật đầu một cách khẽ khàng. Nhưng trong lòng cô, có một cảm giác lạ lùng dâng lên, như thể một sự thôi thúc mạnh mẽ khiến cô muốn tiến gần hơn, muốn chạm vào anh một lần nữa.
Dương Quân đứng dậy, bước lại gần cô, từng bước chân của anh như một điệu nhạc đầy mê hoặc. "Có lẽ chúng ta cần nói chuyện một chút.
"
Minh Hằng không thể từ chối. Cô biết rằng dù có cố gắng thế nào, Dương Quân cũng sẽ không để cô rời xa anh. Và chính cô cũng không muốn làm vậy.
Anh dẫn cô đến một căn phòng nhỏ hơn, ánh sáng dịu nhẹ như thể bao bọc cả hai người trong một không gian riêng biệt, không có gì ngoài họ. Minh Hằng đứng lặng yên, cảm giác nhịp tim của mình đang nhanh dần, không thể kiểm soát.
Dương Quân tiến lại gần, đôi mắt anh khóa chặt vào mắt cô. "Em không phải là một cô gái bình thường,
" anh nói, giọng anh đầy sự thật. "Em đã khiến tôi thay đổi.
"
Minh Hằng cảm thấy một cơn rùng mình chạy dọc sống lưng. Cô muốn nói gì đó, nhưng đôi môi cô như bị anh thu hút, không thể cất lời. Anh không chờ đợi, môi anh hạ xuống, chạm vào môi cô một cách đầy đam mê, mạnh mẽ, khiến cô không thể chống lại.
Lần này, không có sự e ngại. Không còn khoảng cách giữa họ. Dương Quân đưa tay vén mái tóc cô ra sau tai, rồi nhẹ nhàng cởi bỏ chiếc áo sơ mi của cô. Mỗi động tác của anh đều khiến Minh Hằng như muốn tan chảy trong lòng bàn tay anh. Cô không thể cưỡng lại sự khao khát đang bùng lên trong cơ thể mình.
Anh không vội vàng, nhưng cũng không để cho cô có thể thở nổi. Minh Hằng cảm nhận được những ngón tay của anh lướt qua làn da mềm mại, những nụ hôn nóng bỏng, và sự ép buộc đầy say đắm mà Dương Quân dành cho cô.
Cơ thể cô trở nên mềm mại dưới sự vuốt ve của anh, như một cánh hoa dần mở ra dưới ánh sáng ban mai. Mỗi cảm giác mà anh mang lại đều khiến Minh Hằng ngây ngất, như thể cô đang bồng bềnh trên một biển cả đầy sóng gió, không thể nào rời khỏi.
Dương Quân không dừng lại. Anh kéo cô về phía giường, nơi cô hoàn toàn nằm trong tay anh. Những nụ hôn của anh không còn kiềm chế, chúng là những lời nói yêu thương, những lời hứa hẹn không lời mà chỉ có cơ thể mới có thể diễn đạt.
Minh Hằng khẽ rên lên một tiếng, không thể dừng lại trong cơn sóng tình cuồng nhiệt này. Mỗi lần anh chạm vào cô, là một lần cô cảm thấy như mình được đắm chìm trong một cơn bão không thể thoát ra.
Dương Quân cúi xuống, thầm thì bên tai cô: "Em là của tôi, Minh Hằng. Chúng ta sẽ không bao giờ tách rời.
"
Minh Hằng không nói gì, nhưng trong lòng cô, một cảm giác thỏa mãn ngập tràn. Cô đã bị cuốn vào vòng xoáy này, và không muốn thoát ra.