Định Mệnh Và Duyên Phận

Định Mệnh Và Duyên Phận

Cập nhật: 11/04/2024
Tác giả: Lục Anh Anh
Trạng thái: Dừng
Lượt xem: 33
Đánh giá:                      
Ngôn Tình
Truyện Teen
Truyện Sủng
Hiện Đại
     
     

Ra khỏi nhà, Giai Ân rảo chân đi tới căn nhà sát ngay cạnh nhà cô.

Trước cửa, cô ấn vài hồi chuông rồi ngừng lại, đợi có người bước ra.

Giai Ân hai tay cầm túi, cứ mãi loay hoay chẳng biết làm gì thì bên trong, tiếng mở cửa vang lên khiến cô phải nâng mắt lên nhìn.

Chàng trai ấy với ngũ quan sắc sảo như được phác họa ra từ tấm giấy của kẻ họa sĩ tài ba. Bộ đồ ngủ phong cách phương Tây đẹp đẽ, mái tóc ướt rũ xuống bả vai to lớn nhỏ từng giọt li ti.

Giai Ân ngớ người khi thấy đối phương. Đầu cô lại hiện hữu những kí ức về chàng trai ban sáng.

Anh khẽ nhíu mày, chất giọng trầm trầm vang lên : “Có chuyện gì không?”

Đối diện với gã trai đẹp này, trái lại Giai Ân cứ ngớ người. Mắt thấy Giai Ân im lìm, anh mới khẽ day lấy bờ vai nhỏ kia.

Giai Ân hoàn hồn : “Hả? À, mẹ em nói có hàng xóm chuyển tới nên làm ít đồ ăn mang sang biếu” Dứt lời cô đưa túi quà lên trước mặt.

Anh cầm lấy. Khóe môi vươn nụ cười.

“Bảo bác cho anh cảm ơn nhé!

“Vâng.

” Giai Ân đáp lời, môi nở nụ cười gượng. Cô xoay người bước đi.

“Này...

Phía sau vọng lên giọng nói làm Giai Ân ngoảnh mặt quay lại theo quán tính.

“Ở đây, đợi anh một lát.

Rồi anh quay mặt vào trong nhà bỏ lại Giai Ân với ngàn vạn câu hỏi. Chưa kịp vọng miệng vào trong thì anh đã bước ra, tay còn cầm chiếc ví có chút ‘quen mắt’. Anh nâng tay cô lên, dúi chiếc ví vào.

“Lúc sáng anh thấy em làm rơi, nên nhặt lên trả mà không thấy em đâu, anh định sáng mai đến trường của em, để đưa cho em ấy chứ.

.

” – Anh suy ngẫm bổ sung thêm một câu – “Tiền bên trong anh không lấy đâu đấy, anh chỉ xem ảnh và CCCD thôi.

Cô nửa cười nửa không, tay cầm ví tiền đáp lại : “Ồ, em không biết nó rơi, cảm ơn anh.

“Ừ.

Không biết thế lực nào khiến bàn tay anh không an phận mà đưa lên xoa đầu cô gái nhỏ trước mặt. Giai Ân giật thót người, mặt khi không nóng bừng đỏ lên. Nhìn rõ sự khác thường của cô, anh vội thu cánh tay về. Không gian đột nhiên im lặng đến gượng gạo. Thấy có chút bất ổn, Giai Ân buông lời trước phá vỡ bầu không khí ngột ngạt này.

“Anh sống một mình ở đây hả?” Giai Ân hỏi, cõi lòng bé nhỏ dấy lên sự tò mò không thôi.

Đáp lại Giai Ân là vài cái gật đầu nhưng thoạt nhìn ít ai nhận ra, anh đang mong mỏi thêm những câu hỏi của cô ấy.

“Anh không sống cùng với ba mẹ ạ?”

“Ừ!

” Anh bình tĩnh đáp.

Cô lại tiếp tục hỏi: “Thế ba mẹ anh sống ở đâu?”.

Anh gằn giọng: “ Em hỏi mấy chuyện này để làm gì thế?”

Bả vai Giai Ân run lên từng đợt : “Ha ha, không có gì.

.

”Lấy lại sự bình tĩnh, cô khẽ cười cho qua chuyện này : “Vậy không còn gì nữa, em về đây.

.

Anh gật nhẹ đầu xem như đáp lại cái cúi chào của Giai Ân. Song, cả hai trở về như quỹ đạo thường nhật.

Tại phòng Giai Ân.

Cô nằm sấp trên giường, một tay chống cằm tay kia thì vớ lấy chiếc cái điện thoại. Giai Ân bâng quơ lướt những dòng tin nhảm nhí, hồi lại mở bộ phim tình cảm lên xem lấy lệ. Được một lúc, Giai Ân thấy chán nản, áp nguyên cái đầu nhỏ xuống mặt giường êm ái thở dài như những bà cụ non chớm tuổi.

Trong vô thức, Giai Ân hồi tưởng lại mọi chuyện vừa xảy ra ban nãy. Tay lại đưa lên đầu mình. Rối thật, Giai Ân nghĩ. Thoạt nhìn sao cứ giống anh chủ xoa đầu chú mèo cưng thế nhỉ?

Thở hắt một hơi, Giai Ân tùy tiện đặt chiếc điện thoại ở đâu đó. Cô nhắm chặt mắt, giữ chặt chăn, Giai Ân quyết ngủ để lấy lại chút tinh thần bởi lẽ chiều còn có tiết học.

Một giờ chiều.

Chuông đồng hồ reo inh ỏi đến bức tai. Giai Ân ghét bỏ muốn quẳng đi chiếc chuông báo thức kia nhưng ngợ lại sẽ bị mẹ mắng nên lại thôi. Giai Ân là học sinh chăm ngoan, Giai Ân phải thức dậy.

. Giai Ân.

.

“Ahhh.

.

Cô vùng vằn khó chịu tung chăn ra. Cái nắng sáng buổi chiều len lỏi chiếu vào phòng, chói mắt làm Giai Ân buồn bực, mắt nhắm mắt mở tiến vào phòng vệ sinh.

***

Lục Kiên trong phòng đang hoàn thiện những bài tập của giáo sư giao cho. Thân người uể oải dựa vào thành ghế gỗ. Lách tách bàn phím một hồi, Lục Kiên tiến về phía tủ lạnh lấy ra một lon bia mở sẵn nắp, anh đưa gần môi húp một ngụm rồi cảm nhận thứ cồn đăng đắng chạy xuống cổ họng, chạy đến đại não, vừa uống vừa đi ra phòng khách.

Ngồi vào chiếc ghế sofa. Ti vi thì bật, ấy thế mà Lục Kiên lại chơi với cái điện thoại. Chốc, điện thoại anh vang lên.

“Alo, mẹ ạ?”

Đầu dây bên kia lên tiếng: [Khi nào con rảnh? Về ăn cơm với ba mẹ?]

“Tối nay con có thể về”.

[Được, được, mẹ sẽ làm những món con thích nhớ về sớm đấy,

mẹ chờ.

]. Người mẹ cười hớn hở

Tút.

Anh cúp điện thoại, húp một ngụm bia rồi quay lại phòng tiếp tục việc làm dang dở.

***

Giai Ân chưa tỉnh táo hẳn khi bước khỏi phòng tắm, con mắt lờ đờ tiến lại tủ lấy bộ quần áo mặc vào.

Đập hai tay vào đôi má nhỏ, Giai Ân thấy đau mà tỉnh táo hơn. Mặc chiếc sơ mi trắng cùng quần tây phối đơn giản, Giai Ân cầm cặp lên chạy một mạch ra ngoài, rồi đoán chiếc xe bus tới trường như thường lệ.

Lúc xuống xe, có vẻ đã hơn hai giờ nhưng vẫn chưa trễ. Cô rủ rê thêm hai người bạn thân của mình kím đại cái quán nào đấy cùng vào ăn.

Trong quán có khá nhiều khách nhưng chủ yếu là đàn ông ăn nhậu và các thanh niên ăn chơi.

Giai Ân và bạn cô chọn bừa một chỗ ngồi vào. Phục vụ vươn ra tấm menu đầy rẫy những món ăn đánh bật dạ dày cùng cái miệng đói khát. Giai Ân cùng chọn món. Trong khi chờ thức ăn được đưa ra, theo bản tính, cả nhóm chụm nhau bắt đầu tán gẫu.

_____________________________

Tác Giả: Lục Anh Anh.