Định Mệnh Và Duyên Phận

Định Mệnh Và Duyên Phận

Cập nhật: 11/04/2024
Tác giả: Lục Anh Anh
Trạng thái: Dừng
Lượt xem: 32
Đánh giá:                      
Ngôn Tình
Truyện Teen
Truyện Sủng
Hiện Đại
     
     

Không lâu sau, thức ăn được bày biện hiện hữu trước mắt những con người đói khát. Cả ba cô gái hào hứng bắt đầu cầm đũa lên thưởng thức từng món ngon với vẻ mặt sung sướng.

Giai Ân đột nhiên lên tiếng, "Các cậu còn nhớ dòng trạng thái mình đăng trên trang cá nhân không?" Nhận được cái gật đầu của cả hai, Giai Ân lại tiếp miệng, "Đừng có hết hồn đấy nhé...

"

"Nào cái con này!

! Có gì thì nói chứ cứ ấp úng mãi thế, cứ như anh ta ở gần nhà cậu không bằng.

"

Một trong số vỗ mạnh vai Giai Ân, cô rảnh đâu mà cau có với họ, "Thì anh ấy cạnh nhà mình thật mà.

" Nói rồi cô thản nhiên gắp một con tôm vừa cỡ bỏ vào miệng mà nhóp nhép.

Cả hai ngồi kế bên há hốc mồm nhìn Giai Ân đang vô tư ăn uống. Có quá thiên vị Giai Ân không, khi nó được cạnh nhà với nam thần, ghen tị chết được mà.

Làm gì mà họ phải kinh ngạc như thế nhỉ?

Cả hai chốc lại đổi mặt nở nụ cười gian tà. Giai Ân nhìn mà phát sợ, bất lực hơn khi cô còn nghe hai đứa kia bồi thêm một câu "Hôm nào đó chúng mình sẽ sang nhà cậu chơi.

" làm Giai Ân thập phần bất lực.

Tất nhiên, cô hiểu ý họ, sang nhà cô chỉ có mục đích là ngắm anh ấy thôi, có bao giờ họ tới mà ngồi không trong nhà đâu.

Ăn xong, cả ba đi thanh toán. Ra khỏi cửa, Giai Ân lấy điện thoại ra xem giờ, đây vốn là buổi tự học đầu tiên của năm nên cũng không vội. Nhưng Giai Ân lại thúc giục mọi người tới sớm hơn.

***.

Lục Kiên chiều nay cũng phải đến trường.

Anh dành khoảng thời gian tắm là 10 phút, khi bước ra, thứ mùi bạc hà êm dịu đã vươn trên người con trai đẹp mã. Bận cho mình một bộ tựa com lê với phong cách lịch lãm, mang theo một chiếc balo rồi sải chân ra khỏi nhà.

Lục Kiên không đi xe bus, anh lấy chiếc moto được đỗ dưới nhà xe của chung cư, xe lăn bánh trên ngã đường thẳng tắp đến trường.

Dừng xe trước cổng, Lục Kiên vừa bước xuống đã là tâm điểm của tất cả con ái trong ngôi trường này. Vốn là học sinh ưu tú, không những được thầy cô quý mến còn được cả đàn em mến mộ. Việc này khiến anh có đôi ba phần không vui. Anh khẽ đảo mắt một vòng rồi bước vào trong. Nơi đây chẳng có ai khiến anh có hứng cảm.

Chôn mình trong căn phòng lamf việc của giáo sư đã lâu, Lục Kiên tâm tình thoải mái bước ra ngoài vươn vai một cách vui vẻ.

"Anh Kiên.

"

Từ phía sau có một giọng nữ nhẹ nhàng thanh thót vang lên. Lục Kiên xoay người lại đối diện với người kia, đôi mày thoáng chút đã cau lại một đường khó coi. Lục Kiên vốn chẳng thân quen gì cô ta, lại còn gọi anh bằng cái tên tam phần thân mật khiến anh càng khó chịu.

"Tìm tôi có chuyện gì?" Ngữ khí anh trở nên lạnh đạm hơn.

Cô gái kia tên Kiều Kiều, hoa khôi của trường, sinh viên sau anh một khóa. Ai cũng cảm thấy cô ta có phong thái quý tộc, tao nhã như một công chúa được yêu chiều chăm sóc tỉ mỉ nhưng anh thì không. Anh thấy cô ta có đôi chút giả tạo.

Kiều Kiều có chút giật mình, cô ngẩng đầu, "À, tối nay anh rảnh không, em muốn mời anh một bữa cơm thay cho lời cảm ơn lần trước anh giúp em.

"

"Xin lỗi nhưng tôi không rảnh, rất cảm ơn vì lời mời.

"

Lục Kiên từ chối thẳng thừng. Chưa đợi Kiều Kiều ú ớ thêm câu, anh đã sải chân bước nhanh về phía cổng bỏ lại cô ta đứng một mình.

Kiều Kiều trầm mặt, bộ mặt thật dần lộ khi cô ta to tiếng với mấy kẻ xung quanh. Cô - Một tiểu thư danh giá vậy mà lại bị người có tiếng chối câu mời gọi. Cô cảm thấy sự tự tôn của bản thân bị hạ thấp vô cùng. Chuyện này càng nhiều người biết, mặt mũi Kiều Kiều càng không còn.

Anh nổ con mô tô phóng ra xa trường hòa vào dòng người tấp nập. Anh dừng lại nơi quán ăn đông đúc người ra vào. Lục Kiên làm việc bán thời gian nơi đây, họ trả lương cho anh cũng rất hậu hĩnh, đủ để anh sống qua tháng.

Không những thế, anh còn làm gia sư dạy Toán cùng Tiếng Anh, chứng thực cho thấy anh giỏi về mọi mặc trận.

Anh làm thu ngân trong quán, khi quán ít khách anh thêm làm phục vụ bàn. Hầu như, đa số khách ở đây là nữ, chỉ có anh là nam, bất quá sẽ làm tâm điểm chú ý của các khách hàng cùng nhân viên nữ a.

***

Trường học của Giai Ân đã tan sau buổi học đầy mệt nhọc, cả đám bạn chia nhau ra về sau lời tạm biệt nói vội nơi đầu môi.

Xe buýt hiện tại đang giờ cao điểm, rất đông người có nhu cầu muốn đi, chen lấn một hồi, Giai Ân cũng cố định được vị trí, xe đông, cũng chẳng quá ồn ào khiến cô càng thêm mệt nhọc. Giai Ân nhìn đến khung ảnh hiện hữu qua khung kính trong suốt, lạ mà quen, như chưa từng dậm chân tới.

"Cậu là Kì Giai Ân nhỉ?" Tiếng nói trầm nhẹ vang lên làm cô giật người nhìn sang.

"Cậu hỏi tôi hả?" Giai Ân hơi cuống đáp lời.

Đưa đôi đồng tử quét một lượt, cậu ta phá lên cười, "Đúng cậu rồi, hahahah.

"

"Cậu có việc gì không.

" Giai Ân định thần lại, cô hỏi ngược chàng trai kia. Nhìn có chút quen nhưng chẳng nhớ được là ai.

"Cậu thật không nhớ tôi à?"

Cô nhìn cậu hồi lâu, lắc đầu.

"Haiz, tôi ngồi cùng bàn với cậu vào năm lớp bảy đó. Mới thế đã quên rồi sao.

.

" Ngữ âm cậu trùng xuống đôi chút.

Giai Ân to mắt nhìn, nụ cười rạng rỡ đã chẳng kìm được,

: "Ra là cậu, lâu quá không gặp đó!

!

"

Cả hai nói chuyện rất lâu cho đến khi chiếc xe buýt đến bến đỗ, “Khi nào rảnh, tớ sẽ hẹn gặp cậu nhé, tạm biệt.

" Giai Ân nói xong rồi một mạch chạy về chung cư.

Cậu ta cười thay vì nói để đáp lại câu chào kia một cách rạng ngời.

__

Khi làm xong công việc ở cửa hàng Lục Kiên chạy thẳng về nhà ba mẹ. Nhà anh nằm ở vùng ngoại ô xa thành phố, phải đi mất hơn cả tiếng mới tới được nơi ấy.

Căn biệt thư đẹp lộng lẫy nguy nga đứng ngay trước mặt. Anh đi xe thẳng vào sân nhà, đi tới cửa đại sảnh, ông quản gia đi ra nghiêm chỉnh, cúi người chào cung kính, "Thiếu gia đã về.

"

Anh mỉm cười, gật đầu lại chào.

Chưa tới nơi nhưng anh nghe thấy tiếng nói cười cui vẻ của cả ba lẫn mẹ. Bước vào, mẹ anh vui vẻ hơn ai hết khi thấy được bóng dáng người con trai lâu ngày mới về, bà ôm chầm lấy cơ thể anh mà thổn thức.

"Trời con tôi, bây giờ anh mới biết về nhà đấy à.

" Bà véo nhẹ tay anh, chất giọng đôi phần giận dữ.

"Mẹ à, con cũng biết đau đó. Với lại, con cũng lớn rồi có thể sống tự lập được rồi, đâu cần mẹ phải lo.

"

Nói rồi Lục Kiên quay sang nháy mắt với bố anh, hai người như nhìn thấu suy nghĩ của nhau, ông lại gần kéo tay bà sang một phía.

“Bà xem nó đã về rồi đấy còn gì. Mau mau đi rửa tay rồi vào ăn cơm.

Bà sực nhớ lại, hấp hải, “Đúng rồi, mau đi rồi lại ăn cơm với ba mẹ.

" Dứt lời bà đẩy anh đi, như chẳng cần đứa con này vậy.

Người giúp việc đã dọn ra tất cả món ăn, đủ thứ sơn hào hải vị, nhìn thôi cũng khiến người ta phải trố mắt, thèm thuồng đủ kiểu vì những thứ thơm ngon.

Cả ba ngồi vào bàn, mẹ cứ gắp mãi thức ăn vào bát Lục Kiên, ba phần sợ anh bên ngoài ăn không no đủ, cứ mãi nung nan với việc học hành mà bỏ dở bản thân.

“Cái này ngon này, ăn đi. Đích thân mẹ anh xuống bếp, ăn nhiều vào.

" Ngữ âm bà dịu nhưng đôi mắt vẫn sắt như đao nhìn vào Lục Kiên mảy may chẳng đụng tới.

______________________

Tác Giả: Lục Anh Anh.