Em Yêu Anh Ư..... Không Em Yêu Anh Ta

Em Yêu Anh Ư..... Không Em Yêu Anh Ta

Cập nhật: 07/04/2024
Tác giả: Ran Mouri
Trạng thái: Đang cập nhật
Lượt xem: 9,289
Đánh giá:                      
Ngôn Tình
     
     

Tiểu Diệp nhìn Ran, cô ấy cảm thấy thời gian đã trôi qua rất lâu mà vẫn chưa thấy bạn của mình tỉnh lại. Cô ấy nhìn bạn thân của mình mãi chưa tỉnh lại mà lòng đầy đau xót. Chính bản thân của Tiểu Diệp cũng chẳng hiểu tại sao mà Ran trở nên mạnh mẽ đến như thế. Hóa ra những gì Tiểu Diệp thấy chỉ là những thứ vẻ bề ngoài mà thôi. Còn nếu muốn biết người con gái ấy trở nên thế nào, thì cần phải hỏi rõ. Tiểu Diệp nghĩ rằng: "Thôi để khi nào, bạn mình tỉnh thì hỏi sau cũng được".

Đang mải mê suy nghĩ, Diệp Tử nhìn xuống thì thấy ngón tay của Ran hơi động đậy, cô ấy đứng dậy định gọi bác sĩ nhưng lại sợ không có ai trông Ran vì thế cô ấy liền tìm và thấy được cái để có thể gọi cho bác sĩ khi khẩn cấp. Tiểu Diệp vừa ấn thì bác sĩ chạy tới. Cậu ta thấy cô chứ không phải chàng trai lúc nãy lo lắng đứng ngồi không yên, hộc tốc đưa người đến bệnh viện, liền hỏi:

- Cô là ai? Tại sao cô lại ở đây? Chàng trai vừa vào với cô gái này đâu?

Nghe vậy, Tiểu Diệp liền trả lời:

- Tôi là bạn của cô ấy, tôi vào đây chăm cô ấy thôi. Nãy cậu ta có điện thoại liền đi luôn rồi, chắc sếp cậu ta gọi.

Bác sĩ nghe vậy cũng hiểu, sau đó anh ta nói:

- Phiền cô đi ra ngoài một chút, tôi cần kiểm tra cô ấy một chút. Chắc lát nữa cô ấy sẽ tỉnh lại đấy.

Tiểu Diệp nghe vậy liền đi và khép của phòng bệnh lại. Cô ấy đi ra ngoài, định sẽ mua cho Thảo một chút đồ để tẩm bổ. Tuy cô là bạn thân của Ran, nhưng cô ấy không ngờ quan hệ rất rộng. Đang đi thì cô gặp một chàng trai trẻ khá quen mắt, hình như là Tiểu Diệp đã từng gặp qua. Chàng trai ấy vô tình đập vào của cô ấy khiến cho Tiểu Diệp ngã. Chàng ta đỡ cô ấy dậy, và nói:

- Chị có sao không? Nếu chị cần thì qua đây nha. Giờ em có việc em đi trước.

Cậu ta đưa cái card visit sau đó cậu ấy cũng chạy đi. Cô ấy cầm danh thiếp thấy cái tên của bạn mình là tổng giám đốc trên đó. Bản thân cô vẫn chưa thể tin được gia thế của bạn thân của mình. Sau đó, cô suýt sốc khi hay tin là bạn của mình lại là một tay anh chị vô cùng khét tiếng. Tiểu Diệp phải tự trấn an bản thân đi mua chút đồ tẩm bổ cho Thảo cái đã.

Khi cô vừa mở lên xem có tin tức gì mới thì bất giác tin Giám đốc của công ty mà cô vừa xem chính là Ran. Tên báo chính là Trợ lý giám đốc Diệp Hàng Thành đâm chúng Tổng giám đốc công ty TNHH Việt Trung. Cô ấy nhanh tay gửi bài viết ấy cho một người đó chính là Trung đàn em thận cận của bạn thân cô ấy.

Sau khi, mà cậu ta nhận được bài viết của cô ấy. Mặt cậu ta có vẻ rất căng thẳng. Cậu gọi cho tất cả đàn em của Ran và cho họ xem thông tin. Cuối cùng bọn họ quyết định đến nơi mà đăng bài báo. Họ đến nơi đăng bài báo, địa chỉ họ tìm một lúc. Lúc đến thì Trung liền bảo:

- Ai là quản lý ở đây ra đây nhanh lên. Trước khi bố mày đập nát chỗ này.

Mấy phút sau, có một cậu thanh niên chạy ra và nói:

- Anh ơi, em là quản lý ở đây. Có chuyện gì vậy ạ?

Trung liền nói:

- Chị tôi bị lên báo, anh bảo nhân viên của anh là ai đăng bài này lên xóa nhanh khẩn trương. Và bảo với người đó đừng nghĩ có thể qua mặt tôi. Tôi mà biết thì không phải đập phá đâu. Chuẩn bị mất cái tòa soạn này đi là vừa nha.

Cậu thanh niên ấy, nhanh chóng chuyển lời với người đăng, cậu ta cũng nhanh chóng xóa. Nhưng lại còn một bài báo chưa được xóa. Đàn em thân cận của Ran biết không phải của họ liền nhanh chóng đi. Không may thay, bài đăng đã bị ba của Thảo đọc được, ông lo lắng liền bỏ hết công việc lên bệnh viện. Ông đến vừa lúc Ran vừa tỉnh, thấy vậy ông liền chạy đến dựng gối lên cho chị ấy ngồi, Thảo thấy ba mình liền nói:

- Ba qua đây sao không nói với con, Để con đi đón ba

Ông ấy nghe vậy liền nói:

- Hay ta, cô gái của ba như vậy liệu có đi đón được không?

Chị ấy nhìn ba mình nói vậy, cười trừ, và nói:

- Ba lên đây lâu chưa? Sao ba qua đây?

Nhìn đứa con gái của ông đang nằm trên giường mà ông lại chẳng dám nói rằng: "Ba thấy con gặp nạn, lo cho con nên đến" mà ông nghe con mình hỏi liền trả lời rằng:

- Ba mới lên thôi. Ba nhớ con nên lên thôi, tại thấy con lâu không về đến thôi.

Nghe ba mình nói vậy, cô mỉm cười. Nhưng cô cũng nói:

- Con xin lỗi ba nhiều, dạo này con bận nhiều việc không về thăm ba được.

Ông ấy xoa đầu Ran và nói:

- Không sao, ba đã về rồi đây. Cần gì gọi ba đã có ba lo. Giờ ba đi ra đây chút việc.

Ran mỉm cười và bảo:

- Dạ, ba có việc ba thì ba cứ đi đi. Ba đi cẩn thận nha.

Sau khi, ba của Ran đi được một lúc thì Tiểu Diệp về. Bác sĩ thấy Tiểu Diệp liền bảo:

- Bạn cô tôi đã khám tổng quát rồi, cô ấy không sao. Cô có thể đưa bệnh nhân về.

Tiểu Diệp nghe vậy vui lắm, cô ấy làm thủ tục cho Ran xuất viện. Sau khi làm xong thủ tục, Tiểu Diệp nói với chị ấy rằng:

- Mày được xuất viện rồi đấy, tao làm xong thủ tục rồi. Để tao đưa mày về.

Ran nghe vậy, liền nũng nịu cô ấy:

- Tiểu Diệp, tao cũng không làm sao cả mày đưa tao đi dạo một lúc rồi về được không? Đằng nào, hôm nay tao cũng được nghỉ.

Diệp Tử nhìn chị ấy và nói:

- Thôi được rồi, nhất mày nha. Không ai sướng như mày đâu. Giờ muốn đi đâu tao đưa mày đi.