Trong lúc chờ cơm chín, Tiểu Diệp đập nhẹ vào vai của Thảo và hỏi:
- Thảo này, tao muốn hỏi mày một chuyện là để trở thành một con người như thế này mày đã phải trải qua những gì? Mày có thể kể tao nghe được không?
Thảo bảo rằng:
- Chuyện này khá lâu rồi, nhưng mày muốn nghe tao kể cho nghe. Câu chuyện như sau: Tao hồi còn nhỏ, thì bất hạnh hơn nhiều đứa trẻ khác, bị bỏ rơi. Ngày hôm đó, trời tối tao không biết mẹ tao nghĩ gì mà bỏ tao ở lại trước một căn nhà hoang, xung quanh thì trời khá là tối, không có một chiếc đèn điện nào có thể chiếu đến đó cả. Căn nhà ấy thì xơ xác đìu hiu, tao nhớ lúc đó tao đã khóc rất to, vì sợ nhưng mẹ tao lại chẳng quay lại. Mấy hôm sau, tao được một ông chú đưa tao về nuôi, ông ấy có một căn nhà cũng khá là khang trang. Tao sống yên ổn được những ngày tháng ấy. Mọi chuyện sẽ bình thường nếu như tao không vô tình gặp lại ba tao. Lúc ấy, người cha này không nhận ra tao, cũng phải thôi, mấy chục năm mà ông ấy không nhận ra đứa con này cũng phải thôi. Sau đó, tao mới nghi nghi tuy người ta không nhận ra tao, nhưng tao lại nhận ra tao khá giống ông ấy. Tao mới âm thầm lấy tóc của ông ấy với tóc của tao đi xét nghiệm ADN và tao mới biết là ông ấy là ba tao. Tiếp mấy ngày sau, tao mới cho ông ấy biết sự thật. Sau khi mà ba tao biết sự thật thì ông ấy không tin tao còn đuổi tao ra khỏi nhà, còn bảo:
Tao không có đứa con như mày. Tao cũng cố gắng vượt qua nó. Sau này, tao biết được mẹ tao sau khi bỏ tao đi thì chính bà ấy cũng mất luôn vì bị bệnh.
Khi Thảo đến đó, mắt Tiểu Diệp lúc này hơi rưng rưng. Chị ấy nói:
- Đừng khóc mày nghe tiếp này. Còn nhiều chuyện để tao trở thành con người như thế này, tao phải qua nhiều thứ lắm.
Trong lúc, Thảo đang kể cho Tiểu Diệp nghe. Ba của chị ấy muốn uống nước định ra lấy cốc nước, vô tình nghe được chuyện mà con gái ông ấy kể cho bạn thân mình nghe. Ông ấy không ngờ hồi nhỏ chính tay ông lại đuổi đứa con của mình đi. Ba của Thảo không lấy nước nữa mà ở đó nghe tiếp. Chị ấy kể tiếp:
- Tao lúc ấy cũng rất đau khổ, trở về nhà ba nuôi của tao. Tao lúc này hiện tại lúc đó không có gì trong tay, thì có một người anh trai dang tay ra với tao. Anh ấy nói đưa tao đến làm một công việc. Nhưng tao không làm được, sau đó một thời gian thì tao tìm được một công việc mới, đó chính là đòi nợ thuê. Nhưng mà công việc này chỉ tiếp tục trong vòng mấy tháng. Tiếp đó, tao đã xin việc được ở một nơi khá là tốt nhờ chăm chỉ nên tao đã làm giám đốc ở đó. Tao đồng cũng là chị đại của một băng đảng luôn. Tiếp đó, tao yêu một người con trai bằng tuổi với tao, nhưng chỉ sau hai tháng tao và anh ấy chia tay với nhau. Mặc dù, lúc đó tao rất buồn nhưng vẫn phải cố gắng vượt qua.
Tiểu Diệp lúc này mới hỏi:
- Tao xin lỗi, nhưng mà mày có thể có thể kể tao nghe một chút trước khoảng thời gian mà mày chưa nhận cha của mày là mày thích con gái là như thế nào?
Thảo trả lời:
- À, lúc đó tao quen một bé trên mạng kém tao sáu tuổi. Bé đó mới tỏ tình với tao, nhưng mới đầu tao không đồng ý sau khi tao suy nghĩ kỹ tao mới đồng ý. Nhưng mà tao với bé ấy không đến được với nhau do ba mẹ em ấy không đồng ý nên tao với bé cũng từ đó kết thúc thôi. Vì lý do đấy nên thi thoảng tao cũng hơi thích con gái.
Cô ấy nghe bạn mình trả lời vậy cũng đủ để hiểu lý do tại sao bạn mình lại trở nên như vậy, vì chị ấy không chỉ là một giám đốc cả một công ty lớn còn là một thư ký của công ty không hề nhỏ và còn là một anh chị xã hội có tiếng trong giới giang hồ. Thảo nhìn vào nồi cơm, thấy cơm chín, liền nói với Tiểu Diệp:
- Cơm chín rồi, mày gọi ba tao ra ăn cơm. Tao dọn cơm với bát đũa ra nha.
Ba của chị ấy nghe được hết những tâm sự của con mình, ông ấy hiểu con gái mình hơn. Ông ấy lúc này suy nghĩ nhiều thứ, sau khi mà nghe chuyện của con gái mình xong. Đang suy nghĩ miên man, thì tiếng gõ cửa của Tiểu Diệp khiến ông không nghĩ nữa. Ông ra mở cửa:
- Sao thế cháu.
Cô ấy nói:
- Dạ, cháu mới bác ra ăn cơm ạ. Bạn Thảo làm xong rồi đó ạ.
Ông ấy nghe vậy bảo:
- Ừ, cháu ra trước đi. Bác ra luôn giờ đây.
Ông ấy ra phòng bếp, nhìn đồ ăn trên bàn ông thấy vô cùng hấp dẫn. Những món này, phải nó trang trí rất là đẹp. Ran xới cơm cho ba của mình và đưa bát cho ông ấy, Tiểu Diệp cũng được xới và nhận bát của mình. Ông cầm đôi đũa bên cạnh và gắp một món và ăn thử thì thấy khá là ngon. Lúc này, ba của chị ấy hỏi Ran bằng:
- Sao lúc ba bị bắt cóc sao con không đưa lên luôn? Còn đập nó một trận mới mang lên vậy?
Chị ấy nói:
- Con muốn hắn ta phải trả giá mà dám bắt cóc ba của con, nó có thể động đến con nhưng nếu nó động đến những thứ con yêu thương thì con bắt nó phải trả giá. Thôi ăn đi ba, cơm nguội hết rồi kìa.
Ba của Ran còn hỏi câu nữa:
- Ba hỏi câu này hơi tế nhị, nhưng con trả lời ba được không?
Chị ấy liền bảo:
- Dạ, ba hỏi đi
Ông ấy liền nói:
- Đồ con nấu ngon quá, cho ba xin công thức được không?
Ran nhìn ba mình rồi nói:
- Con không có công thức nhất định, con chỉ làm bằng tình yêu thương của mình thì dù nó ngon hay dở vẫn thấy ấm lòng ạ.
Hôm nay, là bữa cơm ngon và vui nhất mà ông Đức từng được ăn. Tuy ăn xong mất nửa tiếng nhưng ông vẫn cảm thấy vui lòng. Thảo và Tiểu Diệp cùng nhau rửa bát.
Rửa bát xong, hai cô gái vào phòng. Nhà mà Thảo thuê khá là nhỏ, nhưng cũng đủ phòng để có thể nghỉ ngơi. Căn nhà có một phòng khách, một phòng bếp và ba phòng ngủ. Ba của Ran đã vào phòng của mình để nghỉ ngơi. Chị ấy và Tiểu Diệp cùng vào phòng ngủ. Ran thấy cô bạn thân mình vào cùng hỏi:
- Diệp Tử, sao mày chưa về đi, qua bên phòng tao chi vậy?
Nghe Ran hỏi vậy, cô ấy nói:
- Tao qua đây nghỉ ngơi, chiều tao đi làm. Mày đuổi tao đi à. Tao về nha.
Chị ấy bảo:
- Thôi đừng về, ở lại với tao. Mày đi tao buồn lắm. Mày khi nào mới đi thế?
Tiểu Diệp nhìn đồng hồ và nói:
- Một rưỡi tao đi. Giờ mới có mười một giờ ba mươi, còn sớm lắm mày à. À tao có chuyện muốn hỏi mày đó, Thảo à?
Chị ấy nhìn Tiểu Diệp và bảo:
- Muốn hỏi gì, hỏi đi. Tao trả lời mày hết.
Trong lúc chờ cơm chín, Tiểu Diệp đập nhẹ vào vai của Thảo và hỏi:
- Thảo này, tao muốn hỏi mày một chuyện là để trở thành một con người như thế này mày đã phải trải qua những gì? Mày có thể kể tao nghe được không?
Thảo bảo rằng:
- Chuyện này khá lâu rồi, nhưng mày muốn nghe tao kể cho nghe. Câu chuyện như sau: Tao hồi còn nhỏ, thì bất hạnh hơn nhiều đứa trẻ khác, bị bỏ rơi. Ngày hôm đó, trời tối tao không biết mẹ tao nghĩ gì mà bỏ tao ở lại trước một căn nhà hoang, xung quanh thì trời khá là tối, không có một chiếc đèn điện nào có thể chiếu đến đó cả. Căn nhà ấy thì xơ xác đìu hiu, tao nhớ lúc đó tao đã khóc rất to, vì sợ nhưng mẹ tao lại chẳng quay lại. Mấy hôm sau, tao được một ông chú đưa tao về nuôi, ông ấy có một căn nhà cũng khá là khang trang. Tao sống yên ổn được những ngày tháng ấy. Mọi chuyện sẽ bình thường nếu như tao không vô tình gặp lại ba tao. Lúc ấy, người cha này không nhận ra tao, cũng phải thôi, mấy chục năm mà ông ấy không nhận ra đứa con này cũng phải thôi. Sau đó, tao mới nghi nghi tuy người ta không nhận ra tao, nhưng tao lại nhận ra tao khá giống ông ấy. Tao mới âm thầm lấy tóc của ông ấy với tóc của tao đi xét nghiệm ADN và tao mới biết là ông ấy là ba tao. Tiếp mấy ngày sau, tao mới cho ông ấy biết sự thật. Sau khi mà ba tao biết sự thật thì ông ấy không tin tao còn đuổi tao ra khỏi nhà, còn bảo:
Tao không có đứa con như mày. Tao cũng cố gắng vượt qua nó. Sau này, tao biết được mẹ tao sau khi bỏ tao đi thì chính bà ấy cũng mất luôn vì bị bệnh.
Khi Thảo đến đó, mắt Tiểu Diệp lúc này hơi rưng rưng. Chị ấy nói:
- Đừng khóc mày nghe tiếp này. Còn nhiều chuyện để tao trở thành con người như thế này, tao phải qua nhiều thứ lắm.
Trong lúc, Thảo đang kể cho Tiểu Diệp nghe. Ba của chị ấy muốn uống nước định ra lấy cốc nước, vô tình nghe được chuyện mà con gái ông ấy kể cho bạn thân mình nghe. Ông ấy không ngờ hồi nhỏ chính tay ông lại đuổi đứa con của mình đi. Ba của Thảo không lấy nước nữa mà ở đó nghe tiếp. Chị ấy kể tiếp:
- Tao lúc ấy cũng rất đau khổ, trở về nhà ba nuôi của tao. Tao lúc này hiện tại lúc đó không có gì trong tay, thì có một người anh trai dang tay ra với tao. Anh ấy nói đưa tao đến làm một công việc. Nhưng tao không làm được, sau đó một thời gian thì tao tìm được một công việc mới, đó chính là đòi nợ thuê. Nhưng mà công việc này chỉ tiếp tục trong vòng mấy tháng. Tiếp đó, tao đã xin việc được ở một nơi khá là tốt nhờ chăm chỉ nên tao đã làm giám đốc ở đó. Tao đồng cũng là chị đại của một băng đảng luôn. Tiếp đó, tao yêu một người con trai bằng tuổi với tao, nhưng chỉ sau hai tháng tao và anh ấy chia tay với nhau. Mặc dù, lúc đó tao rất buồn nhưng vẫn phải cố gắng vượt qua.
Tiểu Diệp lúc này mới hỏi:
- Tao xin lỗi, nhưng mà mày có thể có thể kể tao nghe một chút trước khoảng thời gian mà mày chưa nhận cha của mày là mày thích con gái là như thế nào?
Thảo trả lời:
- À, lúc đó tao quen một bé trên mạng kém tao sáu tuổi. Bé đó mới tỏ tình với tao, nhưng mới đầu tao không đồng ý sau khi tao suy nghĩ kỹ tao mới đồng ý. Nhưng mà tao với bé ấy không đến được với nhau do ba mẹ em ấy không đồng ý nên tao với bé cũng từ đó kết thúc thôi. Vì lý do đấy nên thi thoảng tao cũng hơi thích con gái.
Cô ấy nghe bạn mình trả lời vậy cũng đủ để hiểu lý do tại sao bạn mình lại trở nên như vậy, vì chị ấy không chỉ là một giám đốc cả một công ty lớn còn là một thư ký của công ty không hề nhỏ và còn là một anh chị xã hội có tiếng trong giới giang hồ. Thảo nhìn vào nồi cơm, thấy cơm chín, liền nói với Tiểu Diệp:
- Cơm chín rồi, mày gọi ba tao ra ăn cơm. Tao dọn cơm với bát đũa ra nha.
Ba của chị ấy nghe được hết những tâm sự của con mình, ông ấy hiểu con gái mình hơn. Ông ấy lúc này suy nghĩ nhiều thứ, sau khi mà nghe chuyện của con gái mình xong. Đang suy nghĩ miên man, thì tiếng gõ cửa của Tiểu Diệp khiến ông không nghĩ nữa. Ông ra mở cửa:
- Sao thế cháu.
Cô ấy nói:
- Dạ, cháu mới bác ra ăn cơm ạ. Bạn Thảo làm xong rồi đó ạ.
Ông ấy nghe vậy bảo:
- Ừ, cháu ra trước đi. Bác ra luôn giờ đây.
Ông ấy ra phòng bếp, nhìn đồ ăn trên bàn ông thấy vô cùng hấp dẫn. Những món này, phải nó trang trí rất là đẹp. Ran xới cơm cho ba của mình và đưa bát cho ông ấy, Tiểu Diệp cũng được xới và nhận bát của mình. Ông cầm đôi đũa bên cạnh và gắp một món và ăn thử thì thấy khá là ngon. Lúc này, ba của chị ấy hỏi Ran bằng:
- Sao lúc ba bị bắt cóc sao con không đưa lên luôn? Còn đập nó một trận mới mang lên vậy?
Chị ấy nói:
- Con muốn hắn ta phải trả giá mà dám bắt cóc ba của con, nó có thể động đến con nhưng nếu nó động đến những thứ con yêu thương thì con bắt nó phải trả giá. Thôi ăn đi ba, cơm nguội hết rồi kìa.
Ba của Ran còn hỏi câu nữa:
- Ba hỏi câu này hơi tế nhị, nhưng con trả lời ba được không?
Chị ấy liền bảo:
- Dạ, ba hỏi đi
Ông ấy liền nói:
- Đồ con nấu ngon quá, cho ba xin công thức được không?
Ran nhìn ba mình rồi nói:
- Con không có công thức nhất định, con chỉ làm bằng tình yêu thương của mình thì dù nó ngon hay dở vẫn thấy ấm lòng ạ.
Hôm nay, là bữa cơm ngon và vui nhất mà ông Đức từng được ăn. Tuy ăn xong mất nửa tiếng nhưng ông vẫn cảm thấy vui lòng. Thảo và Tiểu Diệp cùng nhau rửa bát.
Rửa bát xong, hai cô gái vào phòng. Nhà mà Thảo thuê khá là nhỏ, nhưng cũng đủ phòng để có thể nghỉ ngơi. Căn nhà có một phòng khách, một phòng bếp và ba phòng ngủ. Ba của Ran đã vào phòng của mình để nghỉ ngơi. Chị ấy và Tiểu Diệp cùng vào phòng ngủ. Ran thấy cô bạn thân mình vào cùng hỏi:
- Diệp Tử, sao mày chưa về đi, qua bên phòng tao chi vậy?
Nghe Ran hỏi vậy, cô ấy nói:
- Tao qua đây nghỉ ngơi, chiều tao đi làm. Mày đuổi tao đi à. Tao về nha.
Chị ấy bảo:
- Thôi đừng về, ở lại với tao. Mày đi tao buồn lắm. Mày khi nào mới đi thế?
Tiểu Diệp nhìn đồng hồ và nói:
- Một rưỡi tao đi. Giờ mới có mười một giờ ba mươi, còn sớm lắm mày à. À tao có chuyện muốn hỏi mày đó, Thảo à?
Thảo bảo:
Mày muốn hỏi gì? Hỏi đi, tao trả lời mày hết.
Cô ấy nói:
- Sao lúc tao bảo mày về nhà mày, mày lại phản ứng dữ dội như vậy?
Ran liền bảo:
- Mày hiểu cảm giác của tao lúc đó không? Hôm đó, tao đến nhà của ba tao trời mưa to gió rét, hôm đó may tao mặc áo mưa không là tao bị cảm rồi. Ngày hôm ấy, tao báo tin mà ba tao đuổi tao ra khỏi nhà. Tao đau khổ, tao hôm ấy tự hứa sẽ không bao giờ về căn nhà đó nữa. Nhưng mà hôm mà mày đưa tao về nhà tao, thì lúc tao đến ba tao đã đối xử khác với tao. Ông ấy yêu thương tao, không còn sự gay gắt nữa. Lúc đầu, tao cũng thấy hơi lạ. Nhưng ngày hôm sau, tao mới biết được từ ba tao là mẹ tao sau khi bỏ tao xong trở về nhà cũng bị trầm cảm mà mất. Tao lúc đó, bị đứng hình mất năm giây, lúc bấy giờ tao hiểu được cảm giác của ba tao lúc đó. Tao lại nhớ ngày hôm ấy, ánh mắt của ba tao muốn nhận tao, nhưng mà có cái gì đó ngăn ông ấy lại. Sau đó tao biết được là ba tao đi bước nữa, bà mẹ kế ấy không cho ông ấy nhận tao. Cuối cùng thì ba tao nhận tao thì bị bà ta đuổi ra khỏi nhà. Vì thế, hôm ấy ông ấy mới bị bắt cóc.
Tiểu Diệp nghe bạn thân mình trả lời như vậy, cô ấy hiểu thêm được một phần của Ran nữa rồi. Hai người nói chuyện một lúc đồng hồ đã điểm mười hai giờ trưa. Diệp Tử buồn ngủ liền bảo với Ran rằng:
- Tao ngủ một lúc, đến một rưỡi mày gọi tao dậy nha.
Chị ấy nghe liền gật đầu và nói:
- Ừ, ngủ đi.
Cô ấy nghe bạn thân mình nói vậy liền bắt đầu ngủ, Ran lúc này bắt đầu dọn dẹp nhà cửa.
Chào mừng bạn đến với RIT Truyện!!!
Hiện tại RIT truyện đã có giao diện mới, với các tính năng ưu việt hơn:
+ Thêm icon chat với admin phía góc phải dưới cùng
+ Thêm các tính năng đăng ký / đăng nhập
+ Thêm mục Truyện Audio
Rất cảm ơn các bạn đã ủng hộ team mình trong suốt thời gian qua!
Donation
Ủng hộ, duy trì và phát triển https://rittruyen.com!