Em Yêu Anh Ư..... Không Em Yêu Anh Ta

Em Yêu Anh Ư..... Không Em Yêu Anh Ta

Cập nhật: 07/04/2024
Tác giả: Ran Mouri
Trạng thái: Đang cập nhật
Lượt xem: 9,289
Đánh giá:                      
Ngôn Tình
     
     

Nếu như tính đúng thời gian thì tuần sau chị ấy mới phải đi, nhưng theo chỉ thị công ty Thảo chỉ cần đi địa điểm là Hà Nội để mở rộng thêm chi nhánh. Vì thế, Ran dù không muốn đi nhưng bắt buộc phải đi. Chị ấy về với quê hương của mình, tuy không sinh ra và lớn lên, nhưng nó có kỉ niệm và hoài niệm với người con gái ấy, đó là Thành phố Hải Dương.

Bằng chiếc ô tô của mình chị ấy, đã đến được quê ngoại của mình. Đầu tiên, trước hết chị đến chào hỏi mọi người, hay còn gọi đến thăm những người bên đằng ngoại của mình. Khi để xe xong, khóa xe, chị ấy đi bộ về nhà bà ngoại của mình. Căn nhà của ngoại Ran đã được tân trang, căn nhà cũng trở nên đẹp lên trông thấy. Đến thì chị ấy chào hỏi mọi người, lúc này các cô em họ của Ran đã đi học đi làm hết rồi. Căn nhà trở nên vắng vẻ, chị ấy mở cửa phòng bà ra thì thấy ngoại của mình đang trông bé moon. Ran liền ra chào:

- Dạ cháu chào bà.

Ngoại của chị ấy nghe thấy liền bảo:

- Thảo lên chơi à. Thế mẹ với em cháu có lên cùng không?

Thảo nhìn xa xăm, chị ấy nói:

- Dạ, mẹ cháu nay đi công tác chưa về. Em cháu nay nó đi học ạ. Hôm nay, cháu có chút việc nên về đây chút. Mai cháu lên công ty làm việc.

Bà liền bảo:

- Vậy là, hôm nay cháu ở đây cả ngày à? Vậy để bà đi nấu cơm.

Thảo liền ra chỗ bé moon và chơi với em. Hai chị em đang chơi rất vui vẻ, thì Linh đi học về. Sau khi cất sách vở, thì người con gái ấy vào phòng bà. Nhìn thấy Thảo, con bé ấy hỏi:

- Chị lên lâu chưa, có mình chị lên thôi à?

Nghe vậy, chị ấy nói:

- Ừ, chị lên một mình thôi.

Nhiều lúc trong mắt của chị ấy có chút buồn, Ran từ lúc mà biết được chuyện là mẹ chị vì bỏ rơi mình suy nghĩ nhiều chuyện mà rơi vào trầm cảm sau đó đã mất. Vì thế, chị ấy buồn khi ai hỏi về mẹ của mình. Thực ra, chuyện mà mẹ cô mất, ba chị vẫn chưa nói cho ai biết. Chỉ một số người biết, mấy hôm trước người dì trên quê lên chơi. Bất ngờ biết được chuyện của Thảo. Sau khi, biết chuyện người cô ấy, liền nhanh chóng trở về quê.

Người cô ấy tên là Nga, chình là người lúc trước cũng giúp mẹ chị ấy nuôi Ran một thời gian. Vì thế mà có khoảng thời gian chị ấy gọi người dì ấy là mẹ. Sau khi, mà Thảo biết được sự thật ấy, thì chính người con gái ấy vẫn chưa thể vượt qua nỗi đau ấy.

Ran biết là gia đình này chưa biết chuyện của mẹ mình, nên chị ấy giấu. Nhiều lúc Thảo nhìn một nơi xa xăm, ánh mắt man mác buồn. Lúc này, đồng hồ đã điểm bảy giờ tối. Ngoại của chị ấy gọi ra ăn cơm, nhân lúc đó chị cũng gọi Linh và Manh ra ăn cơm cùng luôn. Trong bữa cơm mọi người tập trung ăn. Đang ăn thì chị ấy nhận được thông báo, từ mail, Ran mở tin nhắn lên đọc:

_Chị ơi, em Hưng đây. Mai chị nhớ lên công ty con nha. Tại đâu lát em nhắn tin nhắn cho nha.

Điện thoại chị ấy vừa tắt. Hưng gửi địa chỉ cho Ran. Sau khi nhận được địa chỉ công ty con, chị chụp màn hình lại sau đó lưu lại vào điện thoại. Chị ấy mở chiếc vali của mình ra. Thảo tự lấy cho mình một vest khá chỉnh chu chuẩn bị cho ngày mai. Ăn uống xong xuôi chị ấy giúp đỡ các em của mình dọn bát đũa và rửa bát. Xong xuôi, Ran đi tắm, khoảng mười lăm phút chị ấy đã xong. Thảo đã thay cho mình một bộ hoạt động dễ chịu. Còn quần áo chị ấy đã giặt tay xong xuôi và mang lên phơi. Chị ấy mang lên phơi, thì giở tập tài liệu hôm trước mới tải từ lap sang điện thoại. Ran nhìn và biết được đó những thứ khá quan trọng của công ty.

Chị ấy xem xét và làm nốt những việc cần làm. Xong thì cũng đã mười giờ tối, Ran liền tắt đèn, tắt máy sang phòng Manh ngủ. Người em gái mà chị hay gọi như vậy tên Minh Anh. Nhưng gọi tắt cho thân thương. Chị ấy vào căn phòng ấy, nhìn nó đã đổi khác.

Không còn lộn xộn, bừa bãi như trước kia nữa, phòng ấy thì mấy năm về trước lúc chị ấy là sinh viên năm ba thì căn phòng ấy không được như vậy. Sau đó, khi người con gái đang say giấc nồng kia, chắc phải cố gắng thay đổi rất nhiều. Chị ấy bỏ giầy ra và ngả lưng xuống giường. Nằm xuống và Ran bỏ kính ra, chị ấy lại nhớ lại những kỷ niệm còn nhỏ của mình. Ran suy nghĩ nhiều thứ, nhưng chị ấy không tin là mẹ mình lại có thể đẻ mình ra nhẫn tâm bỏ rơi con của mình, xong lại tự sát như vậy được. Vì thế chị ấy quyết định sẽ đi tìm hiểu sự thật sau chuyến công tác này. Suy nghĩ xong xuôi, Ran liền ngủ. Chị ngủ một mạch từ lúc ấy cho tới sáng. Lúc Thảo dậy mới chỉ có 6 giờ sáng.

Chắc do lạ giường nên chị ấy thức sớm. Dậy thì chị ấy lấy bàn chải để đánh răng sau đó là vệ sinh cá nhân. Xong xuôi thì Ran cũng nhìn thấy ngoại của mình, thấy vậy bà hỏi:

- Thảo ăn sáng luôn không? Bà làm cho.

Chị ấy nghe thế, liền trả lời rằng:

- Dạ, có ạ.

Lịch đi làm của Ran là 7 giờ 30 phút vào làm. Bà của chị ấy nấu xong cũng đã là 6 giờ 45 phút. Ăn uống xong xuôi, chị ấy để bát ở chậu rửa bát. Chị ấy ngồi nghỉ ngơi một lúc, sau đó cũng thay quần áo. Tiếp ngay sau đó, chị ấy bảo:

- Bà ơi, con đi làm đây. Chào bà con đi.

Ngoại của Ran nghe thấy vậy liền hỏi:

- Có xe đi chưa, nếu chưa mượn xe cậu mà đi nhé.

Chị ấy bảo:

- Con có xe đi rồi.

Ngoại nhìn đứa cháu gái gái mình mà bất giác mỉm cười. Đang chuẩn bị đi, thì cô em gái họ của chị ấy tên Minh Anh bảo:

- Em sắp muộn giờ làm rồi, chị đưa em đi được không?

Thảo hỏi:

- Em làm ở đâu? Công ty nào, mới vào làm hay là lâu năm.

Nghe chị mình hỏi, cô gái ấy trả lời:

- Em làm ở công ty cổ phần Việt - Trung. Nay em mới được nhận vào làm.

Thảo nghe vậy, liền bảo:

- Tiện đường nha, chị đưa em đi. Nhanh nào, cùng chị đi ra xe.

Manh cùng với chị ấy cùng đi ra xe. Mấy phút sau, hai người họ đã ra đến xe. Ran nhìn đồng hồ đã điểm 7 giờ 10 phút. Hai người nhanh chóng lên xe, Ran khởi động xe và bắt đầu đi. Manh tuy hơi ngại nhưng vẫn hỏi:

- Chị làm ở đâu đấy ạ? Chị làm chức vụ gì vậy ạ?

Chị ấy trả lời:

- Chị làm công ty cổ phần Việt - Trung. Chức vụ tổng giám đốc. Hôm nay, chị lên mở thêm chi nhánh, với làm một số công việc cần làm. Thế em làm ở đâu?

Minh Anh gửi địa chỉ sang cho chị ấy và bảo:

- Em vừa gửi địa chỉ sang cho chị đó ạ. Chị xem cho em với ạ.

Ran mở máy mình ra:

- Ồ, hai chị em mình làm cùng công ty này. Chị sẽ để ý đến em.

Đến đó, thì một người tập trung lái xe. Một người nhìn cảnh ở bên ngoài. Manh nhìn ra ngoài cô gái thấy trời nắng tuy không gắt nhưng nếu đi xe máy cũng đủ để đen da. Đến nơi là 7 giờ 20 phút, chị ấy nói:

- Manh ơi, tới nơi rồi. Em xuống xe trước đi. Chị đi gửi xe đã.

Cô ấy nghe lời Thảo xuống xe sau đó cô gái đóng cửa xe lại. Ran khi thấy cô em gái của mình đi khuất bóng, chị ấy nhanh chóng gửi xe và đi đến phòng của mình. Đang làm việc, chị ấy đang xem tiến độ công việc của mỗi nhân viên. Hôm nay, chị ấy đến cũng đã mở thêm chi nhánh mới cho công ty của mình.

Đang làm việc, thì chị ấy nhận được cuộc điện thoại của bạn thân chị ấy, Ran ấn nghe máy:

- Alo, tao nghe đây Tiểu Diệp.

Cô bạn của chị ấy nói:

- Thảo ơi, tao muốn qua nhà mày chơi. Mày có ở nhà không?

Ran bảo:

- Tao không, đang trên quê. Không có ở nhà đâu, Tiểu Diệp của mình ơi. Tao đi công tác hai tuần cơ. Nên là chắc phải đến 30 tháng 9 tao mới về.

Tiểu Diệp nghe vậy bảo:

- Ừ nay mới có ngày tháng 16 tháng 9. Mày ráng làm việc cho tốt nha. Vậy thôi mày làm tiếp đi. Tao tắt máy đây. Bye bye.

Sau khi bạn chị ấy tắt máy, chị chuyên tâm vào công việc của mình. Ran tìm được tấm hình mà bà ngoại đưa cho mình lúc ấy chị ấy còn khá nhỏ. Nhìn người mẹ trong tấm hình lúc ấy, chị ấy biết được người phụ nữ đó sống như thế nào. Đang miên man trong dòng suy nghĩ thì, có người - Mời vào.

Một cô thiếu nữ xinh đẹp mở cửa và nói:

- Em chào chị, em là Linh là nhân viên cũ ở đây. Hôm nay em đến đây mong chị cho em nghỉ chiều nay ạ. Em đi tham dự đám cưới người yêu cũ.

Cô gái vừa xin chị ấy kia tên là Phùng Thị Mỹ Linh. Người con gái ấy năm nay mới có hai mươi tuổi nhưng kinh nghiệm của bạn ấy khá là tốt. Chị ấy bảo:

- Ừ, em nghỉ đi. Có xe đi chưa? Có bộ nào đẹp đi chưa. Hay có ai đi cùng em chưa?

Linh nói:

- Dạ, em chưa. Em có bộ đồ đẹp đi rồi. Nhưng chưa có ai đi cùng cả. Hôm trước em lỡ hứa dẫn bạn trai đi rồi nhưng vẫn chưa có ai ưng ý với em. Xe em có rồi.

Ran nghe vậy, liền bảo:

- Vậy em chờ chị một chút.

Mấy phút sau trong phòng làm việc có những cậu trai trẻ vô cùng đẹp trai. Chị ấy nói:

- Cho em chọn đó. Đây là dàn mỹ nam nhà chị.

- Chị ơi, em chọn anh ở giữa được không ạ? Cô gái ấy bảo

Chàng trai ở giữa chính Trần Công Hiếu, chàng trai vàng trong làng bad boy. Nhưng lại vô cùng đẹp trai, đồng ý đi cùng với cô. Hai người ấy đi chung tạo thành một cặp vô cùng đẹp đôi. Những chàng trai còn lại, trở về nhà của mình. Dàn hậu cung của Thảo không chỉ có nam mà còn có cả nữ. Sau đó, Ran tiếp tục làm việc. Chị ấy nhìn giờ đã là mười một giờ trưa.

Ran nhớ lại khoảng thời gian vừa mới đến, thì thấy quán ăn ngay đối diện. Vì thế, chị ấy quyết định đi ăn trưa. Manh đang làm việc thấy sếp của mình, liền hỏi:

- Sếp, chị đi đâu vậy ạ?

Ran nghe vậy bảo:

- Chị đi ăn trưa, em đi cùng không?

Cô ấy nghe chị hỏi như vậy liền bảo:

- Dạ em có. Nhưng mà, chị đợi em chút nha. Em làm nốt chút đã.

Năm phút sau, người em gái ấy đã xong. Cùng với Ran đi ăn trưa. Tuy là quán ăn vỉa hè nhưng mà cũng đủ cho bọn họ gọi đồ và có chỗ để ngồi. Ăn uống xong xuôi thì Ran trả tiền và hai chị em trở về công ty. Sau khi về công ty, hai người họ về nơi làm việc của mình, để nghỉ ngơi cho một buổi tràn chề năng lượng để có thể làm việc tích cực hơn.

Họ nghỉ đến một rưỡi chiều, sắp xếp công việc và tiếp tục làm việc. Chị tổng nhà ta vừa mới sắp xếp công việc xong, thì có một cuộc điện thoại gọi tới, chị ấy liền nghe máy:

- Alo, ai đấy.

Người đầu dây bên kia trả lời:

- Mới qua có hai năm em quên tôi rồi sao, tôi là Bạch Tiểu Thiên đây.

Thảo trả lời:

- Xin lỗi, anh nhầm máy rồi.

Sau đó, Ran cúp máy. Chàng trai đầu dây bên kia, chưa hiểu chuyện gì xảy ra. Nhìn số điện mới biết, mình gọi lộn số. Tiểu Thiên, tìm và biết được nick của chị ấy. Cậu ta nhắn rằng:

- Thảo à, anh biết khoảng thời gian vừa qua là anh không tốt với em. Ra đi không lời từ biệt, em có thể quay lại với anh không?

Ran chỉ nhắn một từ, rất súc tích:

- Không.

Chỉ một từ ấy thôi, làm cho anh hiểu là lúc mình đi bản thân chị ấy tự vượt qua như thế nào? Từ một cô gái dịu dàng, ấm áp. Giờ trở thành cô gái cá tính, tuy có ấm áp nhưng vẫn có sự lạnh lùng, những ai chị thấy mình không đến được sẽ từ chối thẳng thừng.

Chị ấy tiếp tục làm một số hồ sơ, xem xét một số hồ sơ của các bạn xin vào. Để xem đủ năng lực và kinh nghiệm hay không, để chị ấy sắp xếp vào những nơi phù hợp. Lúc này, có hai bạn trúng tuyển là bạn Phạm Mai Hải Nam và bạn Nguyễn Ngọc Thảo. Chị ấy đọc đến hồ sơ thứ ba, thấy bạn ấy đủ gần như cơ tất cả nhưng chỉ thiếu một chút nữa thôi là đủ chỉ tiêu vào công ty.

Chị ấy sẽ tuyển dần dần và quyết định sẽ do Hưng sếp của Ran. Chị ấy đã tuyển được năm người. Chị ấy nhắn thông báo trúng tuyển và ngày đến công ty. Thời gian đi công tác và làm việc chị ấy học hỏi được rất nhiều thứ. Vậy mà chỉ còn hai ngày nữa là đến ngày chị ấy phải về với Hà Nội. Chị ấy xong xuôi và làm xong bản báo cáo công tác gửi cho Hưng qua mail.

Mấy phút sau, Hưng nhận được thông báo từ mail của Thảo. Anh ấy đọc và cũng nắm rõ được tình hình. Làm xong chị ấy nghỉ ngơi ngày mai chị ấy tiếp tục làm việc. Sau ngày mai, chị muốn làm bữa chia tay. Buổi gần cuối đã đến, chị ấy làm nốt một số công việc. Buổi gần cuối đã đến, chị vừa mới làm xong công việc, thì có cuộc điện thoại từ em gái của mình, chị ấy nghe máy:

- Thảo ơi, ba gặp tai nạn. Chị về được bây giờ luôn không?

Ran bảo:

- Giờ chị đang đi công tác, nhưng mai chị mới xong việc. Vậy thì, chiều mai chị về. Em gửi định vị địa chỉ bệnh viện qua cho chị chiều mai chị đến.

Cô em gái của chị ấy gửi định vị sang cho Ran. Buổi cuối cùng, cũng đã đến. Ran làm bữa tiệc liên hoan đến một một giờ chiều đã xong. Chị ấy nói:

- Hôm nay, buổi cuối chị làm việc ở đây. Mong các sẽ làm việc thật khi không có chị. Cảm ơn và hẹn gặp lại.