Em Yêu Anh Ư..... Không Em Yêu Anh Ta

Em Yêu Anh Ư..... Không Em Yêu Anh Ta

Cập nhật: 07/04/2024
Tác giả: Ran Mouri
Trạng thái: Đang cập nhật
Lượt xem: 9,358
Đánh giá:                      
Ngôn Tình
     
     

Ran nói tiếp:

- Sắp tới anh làm tang lễ cho ba nhé! Em về đây. Cần thì gọi điện cho em. Em luôn sẵn sàng có mặt.

Nam nói tiếp:

- Hay em cứ ở lại nhà anh ít hôm, anh sẽ chăm sóc cho em.

Ran nói:

- Anh hai, nhìn em xem năm nay em bao nhiêu rồi. Anh còn có công việc của anh mà, em sao dám phiền anh được chứ. Em ổn mà, anh yên tâm nha.

Nam nói:

- Ừ được rồi, để hai ra tiễn em.

Thảo bảo:

- Dạ, vâng anh.

Đến cửa, Nam đứng đó và bảo:

- Về nhà cẩn thận nha em, về gọi điện cho hai nhé.

Thảo mỉm cười gật đầu và nói:

- Dạ, tuân lệnh anh hai.

Nhìn cô em gái của mình đi khuất xa, người con trai ấy mới đóng cửa. Hôm nay, chính là sinh nhật của cậu. Nhưng lại là ngày ba mất, anh ấy như gục ngã. Chuyện này anh ấy vẫn chưa tin là sự thật, nhưng nó lại xảy ra trước mắt người con trai ấy. Anh không muốn tin nhưng cũng phải tin là sự thật.

Anh lo hậu sự cho ba, tất cả mọi thứ anh ấy làm cũng đã xong. Còn việc tổ chức tang lễ cho ba anh ấy cũng đã thấy được ngày vừa ý. Nam chuẩn bị, làm hậu sự cho ba cũng mất đến bốn năm ngày. Ba ngày sau, Nam gọi cho Thảo, thấy có điện thoại chị ấy nghe máy:

- Alo, em nghe.

Anh ấy nói:

- Mai em xin nghỉ đi nhé.

Chị ấy bảo:

- Dạ, em biết rồi hai. Mai em xin sếp nghỉ ạ. Anh cố gắng nhé, em biết anh cũng chẳng vui vẻ gì. Nay còn ngày quan trọng của anh nữa. Anh có sao không?

Nam liền bảo:

- Không sao, anh không sao đâu. Chỉ là ngày sinh nhật thôi mà. Không cần tổ chức đâu. Chiều nay, em bận gì không? Qua phụ anh chút.

Thảo liền nói:

- Dạ, vậy em làm việc tiếp. Cần em giúp gì cứ gọi em nhé. Em tắt máy đây. Dạ, không chiều nay em rảnh. Mà hai ăn uống gì chưa?

Nam đáp giọng hơi buồn:

- Anh chưa, mấy nay bận lo hậu sự cho ba chưa ăn từ tối hôm qua rồi.

Chị ấy nói:

- Hai á, anh cứ như vậy sao em đi được đây. Anh thì vì lo cho ba mà chưa ăn chưa uống gì kìa. Thôi được rồi, lát anh nhớ ăn đó nha.

Thảo mua chút đồ, sau đó làm cho anh ăn. Làm xong xuôi, thì chị ấy gọi Grab với hàm ý gửi đồ ăn tới địa chỉ của anh hai chị ấy. Chị ấy đưa cho người đó cả số điện thoại của anh hai mình. Sau đó, chị nhắn cho anh hai mình rằng:

_Lát sẽ có đồ ăn mang qua đó nha, em gọi Grab mang qua cho hai rồi đó nha. Lát người ta gọi cho anh thì hai nhận hàng giùm em cái.

Nam nhìn liền mỉm cười nghĩ: "Cô bé ngốc này, mồm thì nó một đằng miệng làm một nẻo, mình không phải anh hai nó thì chắc là sẽ tỏ tình với con bé rồi". Một lát sau, chàng giao hàng tới cậu ta gọi vào số của Nam. Mặc dù, anh ấy ít nghe số lạ, nhưng lại nhớ đến lời cô em gái ngốc của anh liền nghe máy:

- Alo, tôi nghe.

Chàng trai đó đáp:

- Anh ơi, em tới rồi. Anh ra nhận hàng giúp em với ạ.

Nam nghe vậy liền bảo:

- Được, cậu đợi tôi một chút tôi ra liền bây giờ.

Anh mở cửa ra, trước mắt anh lại Shipper vô cùng đẹp trai, anh nói:

- Đồ tôi đâu, anh đưa tôi được không? À mà anh cho tôi xin information của cậu được không?

Chàng trai ấy đưa đồ cho Nam, sau đó anh đưa cho người con trai ấy thông tin liên lạc. Anh ấy hỏi luôn:

- Vậy anh cho tôi xin thông tin liên lạc của anh nhé. Khi nào anh cần tôi luôn sẵn sàng đến giúp đỡ.

Nam cười ngượng ngùng nhưng vẫn đưa thông tin liên lạc của mình cho cậu giao hàng ấy. Xong việc, cậu ấy cũng đi. Chàng giao hàng ấy tên Phan Tùng Dương, anh nhìn bóng dáng cậu ấy đi xa mới đi vào trong nhà. Lúc này, anh cầm túi đồ vào trong nhà. Mở ra, chàng trai ấy thấy đó là một chiếc cặp lồng. Anh mở cặp lồng ra thì thấy thức ăn, anh nhấc tầng đầu tiên xuống thì thấy có cơm, bỏ từng tầng anh thấy càng nhiều món ngon, anh lấy đũa ra ăn từng món một, Nam mới đầu thử miếng cơm với khoai cảm thấy vô cùng ngon miệng. Ăn xong xuôi cái bụng của cậu ấy cũng no căng. Anh ấy còn nhắn tin cho Thảo rằng:

_Thảo à, anh cảm ơn em nha. Đồ ăn ngon lắm.

Thấy tin nhắn của anh, chị ấy trả lời rằng:

_Dạ, em cảm ơn anh. .

Sau đó, người con gái ấy tiếp tục làm việc. Chị ấy làm từ lúc đó đến gần trưa một chút thì nghỉ ngơi. Ran lấy hộp cơm mà sáng chị ấy mang từ nhà đi để ăn. Chị ấy ăn xong thì lại cất vào như cũ, chị ấy ngủ trưa đến một giờ chiều.

Sắp xếp một số công việc xong xuôi, đến hơn hai giờ Ran sắp xếp đồ đạc và sang nhà của Nam. Chị ấy đến nhà của anh hai lại thấy người anh của mình đang che một số đồ điện tử lại. Nam đang dọn lại đồ, Nam nói:

- Anh đưa ba đến nhà hỏa táng trung tâm thành phố Hà Nội rồi. Mai sẽ là nhìn mặt ba lần cuối. Lát nữa em báo với họ hàng đi nhé.

Thảo nghe vậy, liền đáp:

- Dạ anh hai.

Thảo lấy điện thoại, gọi cho một số người trong họ hàng của mình thì hay tin là sẽ có năm đến sáu người đến ngày mai sẽ lên. Nam nghe vậy gật đầu, anh nói:

- Thảo à, anh xin lỗi. Anh không thể chăm sóc được cho em. Nếu anh có bị làm sao? Thì em lo cho thằng Huy giúp anh nhé.

Thảo đang phụ anh dọn nhà nghe vậy chị ấy đáp:

- Hai, anh làm sao thế? Không khỏe chỗ nào à? Hay anh định theo ba mà bỏ em đi. Anh không được như vậy đâu?

Nam nói:

- Anh chỉ nói vậy thôi, lúc em đi hãy nhớ có hai người vẫn đang mong trở về. Cố gắng hoàn thành thật tốt. Anh sẽ làm bữa tiệc lớn đãi em.

Thảo đáp:

- Dạ vâng hai. Em biết rồi ạ. Em sẽ chăm sóc bản thân mình thật tốt.

Thời gian nhanh qua đi, ngày hôm sau thì cô bên họ nội và một sô anh chị em bên đó sang để chia buồn với gia đình anh. Lúc này, chị ấy nhắn với Hưng:

- Sếp ơi, cho chị xin nghỉ buổi hôm nay. Chị có việc gia đình. Mai chị đi làm lại.

Cậu ta nhắn lại rằng:

- Dạ, vâng chị nghỉ đi ạ.

Sau khi, được nghỉ anh và chị ấy cũng cả gia đình đến nhà tang lễ. Huy hay tin cũng xin sếp của mình cho nghỉ, anh ấy dùng chiếc xe máy của mình chạy từ công ty đến chỗ tang lễ. Buổi lễ được tổ chức từ bảy giờ sáng đến năm giờ chiều. Buổi lễ được diễn ra vô cùng suôn sẻ. Anh họ của chị ấy tên Dong nhìn thấy người con gái đang đứng trước mặt anh mà lòng của anh như sát muối vào vậy.

Chị ấy lễ phép và luôn tôn trọng người lớn tuổi. Đối với anh, Thảo luôn là một người em vô cùng ngoan và rất hiểu chuyện. Khi tổ chức xong là đã mười một giờ trưa. Họ mua chút đồ ăn trưa, sau đó ở lại một chút và về. Đến nhà đã là năm giờ chiều. Họ về nhà của Nam, sau đó Thảo bảo:

Nam, anh Huy nay cũng về đó, nãy em thấy anh ấy, chắc anh ấy hay tin ba mất. Hai này, anh tính chuyển đổ mộ ba ở quê hay ở đây?

Nam nghe vậy liền bảo:

- Ừ, anh rõ rồi. Chắc anh đưa ba về quê thôi nhóc à.

Chị ấy nghe vậy liền gật đầu. Nam nhìn sâu đôi mắt của Thảo thấy được người con gái ấy có nhiều tâm sự. Chuyện mà chị ấy có thể lạc quan vượt qua thì luôn sẵn sàng, nhưng mỗi khi đêm về lại là những tâm sự chẳng thể nói ra với ai. Vì thế chị ấy luôn để bản thân cố gắng độc lập không nương tựa vào ai.

Nhưng với Phong, chị ấy lại thả lòng mình, không chút phòng bị. Vì Thảo biết Phong là người mình nên tin tưởng, chị ấy lạnh lùng với cả thế giới nhưng mà chỉ ấm áp với người mà Ran coi là quan trọng mà thôi. Chị ấy đang buồn vì là ngày mất của ba, thì có hai cuộc gọi nhỡ, một cuộc của Thập Nhất cuộc thứ hai của Tiểu Thiên. Chị ấy, chả gọi lại vì hai người đó Thảo đã chấm dứt với hai người đó rồi.

Chị ấy không muốn làm lớn chuyện, vì thế Thảo liền lấy một chiếc điện thoại mới, điện thoại cũ chị ấy xóa và chặn số của Thập Nhất và Tiểu Thiên lưu số điện thoại của người thân và gia đình của chị ấy.

Chiếc điện thoại còn lại, mục đích cho công việc của chị ấy. Hai người con trai ấy, không liên lạc được với Thảo. Thập Nhất nhớ đến ngày hôm ấy, bị đánh đập suýt mất mạng, chỉ thiếu một đòn nữa thôi là cậu đi sang thế giới bên kia.

Còn Tiểu Thiên chưa từng gặp trường hợp nào như vậy. Anh chỉ có lên phường thôi, Ran còn không muốn gặp anh. Nên anh không biết tính khí của chị ấy như thế nào. Vì thế cậu ta tìm đến chỗ Ran đang ở, Ran đang phụ anh hai của mình làm đồ ăn để chuẩn bị ăn tối thì nghe thấy tiếng chuông.

Chị ấy ra mở cửa, nhìn thấy cậu ta nhưng Ran vẫn bình tĩnh và nói:

- Anh đến đây làm gì? Chúng ta kết thúc rồi, anh định tới làm phiền cuộc sống của tôi sao?

Tiểu Thiên nói:

- Tôi muốn quay lại với em. Mặc dù kết thúc, nhưng tôi vẫn muốn theo đuổi lại em được không? Tôi thích làm phiền đến cuộc sống của em đấy.

Ran nói:

- Tôi không cần. Kể cả tôi độc thân cũng không quay lại với anh. Cái lúc tôi đau khổ anh ở đâu. Nếu anh còn làm phiền đến cuộc sống của tôi nữa tôi không tha cho anh đâu.

Nam thấy em gái mình lâu quá liền ra cửa, thấy em gái mình đang nói chuyện với một người đàn ông, anh thấy vậy liền hỏi:

- Có chuyền gì thế? Sao em chưa vào.

Thảo bảo:

- Anh lại gần đây, em nói nhỏ xíu.

Nam tiến đến và ghé sát tai sang chỗ của Thảo, chị ấy nói:

- Hai đóng giả người yêu em nha. Giúp em chút đi.

Nam đang định gật đầu thì Phong đến. Hôm nay, anh đi tập thể dục. Không ngờ lại gặp Thảo ở đây. Anh vứt xe đạp ra góc đường và nói với anh hai của Thảo rằng:

- Thằng kia mày định làm gì người yêu tao?

Chị ấy bình tĩnh đáp:

- Anh ơi là anh, đây là anh trai em mà.

Nói xong, người con gái ấy mở ảnh gia đình ra để cho cậu ấy xem. Phong xem xong hiểu, cậu ấy chị ấy:

- Sao em ở đây thế?

Thảo sử dụng nũng nịu nói với Phong:

- Phong phong, em bị bắt nạt. Cậu ta người yêu cũ của em, em chấm dứt với cậu ta rồi, mà cậu ta không buông tha cho em. Anh xử lý giúp em đi.

Nam đang suy nghĩ: "Thôi mình đi vào thôi, để bọn nó giải quyết, ở lại chắc còn ăn cơm chó nữa quá". Ông liền nói nhỏ với Ran:

- Giải quyết nhanh, còn làm đồ ăn nhóc nhé. Anh vào trước đây.

Chị ấy nói:

- Dạ, em biết rồi hai.

Nam vào trong nhà, Phong lúc này nói:

- Mày định làm gì Ran của tao hả? Mày cút, trước khi tao nóng.

Tiểu Thiên định làm lớn chuyện, nhưng anh chợt nhớ ra Ran là một người không dễ đụng, nhưng anh ta lại cố ý xem Ran làm gì định làm gì. Mới đầu Ran muốn mọi chuyện nhanh chóng êm xuôi nhưng hình như không ổn. Chị lại không muốn đánh nhau trước nhà anh hai mình, nên chị ấy nói:

- Bây giờ, anh cho tôi cái hẹn. Đúng hôm đó, tôi và anh sẽ chấm dứt chuyện ngày hôm nay.

Cậu ta nói:

- Bảy giờ tối, tuần sau lúc 13 tháng 10. Tại quán Highlands Coffee Nguyễn Khánh Toàn.

Sau đó, Tiểu Thiên đi. Sau khi, cậu ta đi thì Phong nói:

- Ran, em không nể anh à? Em để anh đập cho hắn ta ra bã.

Thảo nói:

- Phong phong, đây là trước nhà anh trai em. Anh mà đánh nhau với hắn là lên phường đấy. Hôm nay là ngày không vui của em. Nên em cũng không muốn làm lớn chuyện.

Chàng ta tò mò nên hỏi:

- Hôm nay, là ngày gì à? Sao nhìn nhóc con của anh có vẻ buồn thế?

Chị ấy đáp:

- Hôm nay, là ngày tổ chức tang lễ cho ba em. Em mới về, giờ em phải vào trong làm nốt đồ ăn. Nếu anh không phiền vào đây chia buồn với em. Không thì thôi ạ.